Friday, May 1, 2009

ĐỐI MẶT (28)

Quê tôi,một trong những Xã nghèo nhất Nước ta ,là một trong 9 Xã cuả Tỉnh Lạng sơn và là một trong hai Xã duy nhất của Huyện Hữu lũng chưa có bóng dáng điện lưới quốc gia;là Xã vùng sâu,vùng xa,Xã đặc biệt khó khăn theo tiêu chí phân loại của chương trình 135 của chính phủ.
Tuy vậy, người dân quê tôi sống trọn nghĩa,trọn tình. Ở đâu đó tình người có những lúc đầy vơi,nhưng người dân quê tôi thì cho dù thời cuộc có những biến đổi đến đâu,nhưng lòng người thì vẫn một mực thuỷ chung,son sắt.Trải qua những xáo trộn,biến đổi từ trong quan hệ lao động -sản xuất ,mà nổi trội là thời kỳ cải cách ruộng đất;thời kỳ tiến hành hợp tác hoá nông nghiệp; thời kỳ khoán sản phẩm cuối cùng đến người lao động; rồi đến thời kỳ ruộng đất được chia đều cho người dân,cho đến các phong tục, tập quán “đươc”bài trừ, để thay vào đó là những tiêu chí văn hoá mới,các thiết chế văn hoá bị đảo lộn,các đình chùa,miếu mạo phần bị đập phá,phần bị bỏ rơi tan hoang,mọi hoạt động của người dân phụ thuộc vào cái gậy chỉ huy của Đảng.Xã hội biến đổi sâu sắc là vậy,nhưng lòng người thì vẫn giữ lại cho mình những cái riêng có của mình,cái mà hàng ngàn đời cha ông chuyền kiếp mãi mãi sẽ không bao giờ mất đi.Một trong những cái riêng có, đó là con người với con người luôn gắn chặt nhau,sẵn sàng bênh vực lẽ phải, đoàn kết cộng đồng,không phân biệt thành phần,giai cấp,dân tộc,không bị thoái hoá,cuốn theo lối sống phân biệt, hận thù,triệt tiêu nhau như một thời khẩu hiệu của Đảng:” Địa chủ cường hào, đào tận gốc,trốc tận rễ”.Bởi vậy trong cải cách ruộng đất,rất tự hào rằng quê tôi chưa hề có cuộc đấu tố nào diễn ra một cách vô nhân đạo,phi đạo đức,chưa gây tổn thương đến quan hệ gia đình,nội tộc,làng xóm láng giềng…nó như bản năng sinh tồn của cộng đồng người dân tộc-miền núi,là yếu tố đảm bảo cho sự tồn tại và phát triển trong điều kiện thiên nhiên khắc nghiệt.


Sinh ra và lớn lên trong điều kiện của một gia đình nghèo,nằm trong một  quê hương nghèo như vậy,tôi rất thấu hiểu nỗi khổ của những người Dân quê tôi,biết vậy mà không giúp gì được cho quê mình.Kẻ như tôi” ốc chẳng mang nổi mình ốc”nên “lực bất tòng tâm”!
Từ ngày ly khai Đảng, tôi “được” Đảng tung ra một loạt chiến dịch nhằm bao vây,cô lập,tách tôi ra khỏi cộng đồng, để rồi sẽ chẳng có ai gần tôi, nghe tôi nói,chẳng biết lấy ai để chia sẻ, để tâm sự. Đảng cho rằng, tôi đã xúc phạm Đảng!làm sao mà không xúc phạm! vì ở cái thế giới này, duy nhất chỉ có Đảng cộng sản Viêt nam được toàn Dân “trìu mến”gọi “Đảng ta”, Đảng tự hào lắm!( Đảng biết đâu được dân gọi Đảng ta để cho khỏi lẫn với Đảng tây) tôi là “thằng” cả gan vạch ra đủ thứ tội của Đảng,nhiều người Dân ngớ ra:té ra Đảng cũng nhiều tội! biết chắc tôi chẳng làm được gì ngoài tiếng nói cảnh tỉnh cho người Dân tôi biết đích thực về “Đảng ta”,nhưng dù sao đây cũng là việc làm “tày trời”,bởi làm mất “cái uy” của Đảng,nếu không ra tay trừng trị  thì quả là một hiểm hoạ khôn lường.Hôm nay có một “thằng”,mai có vài “thằng”, rồi đến toàn Dân vạch tội Đảng thì không những “Đảng ta” chẳng ra thể thống gì, mà quan trọng hơn là còn đâu uy tín để muôn thủa làm”người Đại biểu của Dân!”,còn bới đâu ra cái “danh hiệu”:anh minh,sáng suốt,tài tình, đúng đắn…là lực lượng duy nhất xứng đáng để lãnh đạo Nhà nước và Xã hội!với các chiêu bài của Đảng đưa ra,tôi thật sự đã bị cô lập.Những bạn bè,chiến hữu của tôi trước đây là “Đồng chí”với nhau,cùng công tác với nhau, nay họ xa lánh tôi,họ quay lưng lại với tôi, không phải vì tư cách đạo đức của tôi,mà là vì miếng cơm,manh áo của họ gắn chặt với “Đảng”,vì thế họ phải chịu sự dạy bảo,răn đe của Đảng.
Thế nhưng những người Dân quê tôi thì hoàn toàn ngược lại,họ không những không lánh xa tôi mà có phần còn gần gũi hơn,cùng chia sẻ với những khó khăn của tôi.Bất chấp những mối đe doạ của Đảng,họ luôn bênh vực tôi vì họ biết rõ về tôi,tôi không bao giờ phản bội Tổ quốc tôi,không bao giờ đi ngược lại lợi ích của Đồng bào tôi,họ đón nhận tôi như những người thân yêu nhất của họ.Tôi thầm cảm ơn họ và tự thấy mình hổ thẹn vì chưa đáp lại được gì cho họ dù chỉ là chút xíu.Thế nên tôi cố tìm cách để tỏ lòng biết ơn,thể hiện tấm lòng của mình đối với những người láng giềng xung quanh tôi,tạo thêm sự gắn bó,sự mật thiết tình làng,nghĩa xóm.Tôi mạnh dạn trao đổi với mấy người bạn của tôi, đề nghị họ giúp và thế là tôi có được ít tiền của bạn bè cho vay, cộng với chút ít của tôi giành dụm.Tôi mua được một chục cặp lợn con, giúp cho 10 hộ nghèo nhất ở làng tôi để họ chăn  nuôi, khi nào lợn xuất chuồng bán thì hoàn trả gốc cho tôi,để tôi chuyển cho hộ khác.Nhiều người phấn khởi,nhận lợn và cảm ơn.
Tin này Xã báo cáo Huyện,Huyện báo cáo Tỉnh.Mấy ngày sau tôi nhận được giấy triệu tập do Trưởng Công an Huyện ký.Tôi có mặt đúng thời gian, địa điểm theo giấy triệu tập.Vẫn trưởng phòng PA38 Công an Tỉnh Lạng sơn Hoàng Anh,cùng đội trưởng Lê duy Thực trực tiếp hỏi cung tôi.
-Anh cho biết động cơ nào anh mua lợn giống cho các hộ trong quê anh?trưởng phòng Hoàng Anh hỏi.
-Tôi có duyên nợ với bà con trong quê tôi lắm,mấy chục năm đi công tác chẳng giúp họ được gì,bây giờ tôi về nghỉ, lại chuyển khẩu về quê,tôi muốn có chút ít gọi là giúp những người nghèo khó trong quê tôi,hy vọng giảm bớt được chút khó khăn cho họ.
-Anh giúp được bao nhiêu hộ,là những hộ nào,bao nhiêu tiền?
-Được 10 hộ, tất cả có gần 15 triệu thôi,là những hộ…
-Anh lấy tiền đâu ra để giúp họ?
-Tiền bạn bè tôi cho vay,tiền tôi tiết kiệm được.
-Ai là bạn bè của anh cho anh vay tiền, địa chỉ ở đâu?
-Anh hỏi gì mà lạ vậy!tôi nghĩ rằng tôi không có trách nhiệm trả lời câu hỏi này!
-Chúng tôi có quyền được biết.
-Anh có quyền biết hoặc muốn biết thì tự đi điều tra để biết, đó là việc của anh.Còn tôi,tôi không phải là người có nghĩa vụ cung cấp thông tin cho anh.
-Anh định không hợp tác với chúng tôi?
-Tôi không có nghĩa vụ phải hợp tác với anh để cung cấp thông tin này cho anh.
-Ý đồ của anh là gì?
-Vừa nãy tôi đã trả lời anh. Tôi chẳng có ý đồ gì hết.
-Sao không cho hẳn đi mà là cho vay?
-Tôi không giàu có nên không thể cho được,chỉ cho vay không tính lãi.
-Anh không khai báo đầy đủ với chúng tôi,tôi có thể phong toả,tịch thu toàn bộ số tiền của anh!vì số tiền đó không rõ nguồn gốc,là tiền phi pháp!
-Vâng,nếu anh cảm thấy làm được và đúng pháp luật thì anh cứ làm!anh làm được thì tôi cũng chấp nhận mất được.
-Tôi không tranh cãi với anh nữa, tôi sẽ có phương sách đối với anh, rồi anh sẽ thấy ân hận về thái độ của anh!bây giờ anh viết tường trình cho chúng tôi.
Rồi anh ta quán triệt yêu cầu tôi viết tường trình,tôi viết độ vài phút rồi đưa cho anh ta.Xem xong thấy chưa đạt yêu cầu nhưng anh ta không nói gì nữa.Nhìn đồng hồ vẫn chưa hết giờ,anh ta chuyển sang hỏi tôi mấy bài viết đăng tải trên mạng và bài bài trả lời phỏng vấn đài rfa mới đây của tôi,tôi hiểu chỉ là để cho hết thời gian buổi sáng nay,cũng là để cho hết nội dung chương trình làm việc.
Hai ngày sau,Thường trực Huyện uỷ triệu tập cuộc họp cán bộ chủ chốt ở xã Tân lập(quê tôi) để nghe cơ sở báo cáo tình hình.Huyện uỷ quán triệt: đây là một trong những âm mưu rất nguy hiểm của các thế lực thù địch chống phá cách mạng nước ta,hơn lúc nào hết,chúng ta phải nêu cao cảnh giác cách mạng,chặn đứng mọi hành động nhằm lôi kéo quần chúng nhân dân,gây mất ổn định an ninh chính trị.Ngay lập tức phải họp toàn dân quán triệt về những thủ đoạn, “âm mưu diễn biến hoà bình” của bọn chúng,kiên quyết từ chối mọi sự giúp đỡ của Vi đức Hồi.Vận động những người đã nhận lợn của Vi đức Hồi đem tả lại ngay cho hắn…tối hôm sau, các xóm trong toàn xã tôi đồng loạt tổ chức họp để quán triệt toàn bộ nội dung cuộc họp ở Xã do Thường trực Huyện uỷ chủ trì. Xã phân công một số Đoàn thể đến tận nhà những người nhận lợn, yêu cầu đem trả tôi.Người thì lo sợ,người thì phản ứng.
-Từ trước đến giờ, các ông đã giúp được gì cho Dân,cán bộ mà ai cũng giúp được Dân như thế thì Dân đã đỡ khổ. Anh ấy là làng xóm,anh giúp chúng tôi chút ít,các ông lại kèn cựa,vu cho người ta là thân Mỹ,lấy tiền của Mỹ để giúp Dân…tôi thì tôi chẳng quan tâm tiền của ai,ai giúp tôi,
tôi nhận,bây giờ các ông giúp tôi đi,tôi nhận ngay và cảm ơn nhiều.Các ông bắt tôi trả,tôi lấy tiền đâu mà trả,chả nhẽ khiêng lợn đi trả?các ông,bà có khiêng được thì khiêng đi mà trả,còn tôi thì tôi chịu.
Khoảng tuần sau,tôi về quê,mấy người thấy tôi về liền tìm đến tôi,khẩn khoản thông báo:
-Phụ nữ Xã mời bọn em lên nói là Nhà nước cho vay không lấy lãi,họ bắt bọn em lấy tiền để trả anh,bây giờ làm thế nào?
-Tốt quá chứ sao!em cứ nhận đi rồi đem trả anh, để anh lại cho người khác vay.Nếu họ lại cho vay thì lại trả anh để chuyển cho người khác,hay,quá hay!
-Vốn ưu đãi rót xuống toàn đi đâu hết,bọn em có được vay đồng nào đâu!thấy anh làm thế này mới động đến bọn nó,tự nhiên lại mời lên cho vay không lấy lãi,bọn em thấy lạ quá,mà nó biết nếu tính lãi thì bọn em cũng không nhận, nên buộc nó phải làm vậy.
Hai hôm sau,Chủ tịch Phụ nữ Xã dẫn chị,em các gia đình được tôi giúp đỡ đến nhà tôi.
-Chị đưa mấy chị em đến để trả tiền chú.Chú thông cảm,Ngân hàng chính sách nó cho vay để trả lại chú.
-Tốt quá rồi,tự nhiên Nhà nước mình lại tốt thế!
-Cũng nhờ chú cả đấy!từ trước tới giờ có ai được vay ưu ái như thế này đâu!họ không tính lãi chú ạ.
-Họ cho vay bao nhiêu,vay mấy năm?
-Nhà nhiều người thì 5 triệu, ít người thì 3 triệu,thời hạn 5 năm chú ạ.
-Hay quá nhỉ! được rồi, trả lại đây rồi em lại cho người khác vay. Nhà nước lại cho vay,cứ thế dân mình chắc sẽ nhanh chóng hết khó khăn thôi.
-Thật đấy nhỉ!mọi người đồng thanh nói.
Hôm sau tôi gặp cậu làm ở Ngân hàng chính sách xã hội Huyện,là chỗ thân quen, hay thường xuyên đánh cầu lông với nhau,vừa gặp tôi,cậu ta phàn nàn:
-Chú làm bọn cháu khổ lây!
-Sao vậy?
-Lãnh đạo Huyện uỷ chỉ thị cho bọn cháu phải cho mấy hộ dân ở quê chú vay không lãi để trả tiền cho chú.
-Có chế độ vay không lãi?
-Tỉnh phân cho ít để giành cho những hộ đặc biệt khó khăn, đợt này đổ vào quê chú sắp hết rồi còn đâu!
-Mấy hôm nữa tớ lại cho mấy hộ vay,liệu còn có cơ chế này cho dân vay để trả tớ không?
-Lấy đâu ra.Chú cứ xoay vòng kiểu này,Nhà nước lấy đâu ra cho Dân vay mãi thế!mà ai lại đi chạy theo cái kiểu ấy!
-Họ nghĩ thế nào mà làm như vậy nhỉ?
-Nghĩ đơn giản là giải quyết tình thế!nhưng lại không nghĩ được xa hơn,làm lãnh đạo mà ngu đến thế thì làm sao đất nước khá lên được!
Từ đó đến nay,người Dân quê tôi đi đâu cũng kháo nhau,vẻ “tự hào”bởi được trên Tỉnh,Huyện gắn cho cái mác “điểm nóng”,bởi vậy nhiều đoàn Cán bộ Tỉnh,Huyện thường xuyên đến”thăm và làm việc”.Quê tôi được lọt vào tầm mắt xanh của các vị lãnh đạo cấp trên và thực tế đã có được những quan tâm hơn trước,dân quê tôi phấn khởi cực!
Tôi lại dùng số tiền đó đặt mua được bảy con lợn nái giống,cho bảy hộ nuôi,theo cách lợn nái là của tôi,người nuôi được hưởng toàn bộ số lợn con đẻ ra,cứ đẻ được hai lứa,tôi lại chuyển cho hộ khác. Điểm nóng lại nổi lên, Huyện uỷ lại tiếp tục ra tay,lần này gay gắt hơn lần trước.Một cuộc họp các ban ngành của Xã lại được tổ chức gấp, địa phương như sắp có chiến sự xảy ra.Các Xóm lại họp Dân quán triệt chặn đứng ngay mọi hành vi tiếp tay cho địch,ai đã nhận phải trả ngay,nếu ông Hồi không nhận thì thả ra đường,tổ chức mọi người đuổi lợn ra khỏi địa phương mình.Nhà nước sẽ có chính sách cho Dân vay ưu đãi để làm ăn,kiên quyết không tiếp nhận sự viện trợ bất hợp pháp này.Cùng với việc quán triệt trong Dân,khác với lần trước,lần này Huyện thành lập một đoàn công tác do Chủ tịch Hội cựu chiến binh Huyện làm trưởng đoàn,tham gia đoàn có một số đoàn thể của Huyện như:Hội nông dân,Mặt trận,Phụ nữ cùng với các tổ chức đoàn thể Nhân dân ở Xã trực tiếp đến  từng gia đình nhận nuôi lợn tôi giúp để vận động,hăm doạ bắt đem trả.
-Đây là việc làm tiếp tay cho kẻ địch,hòng lôi kéo quần chúng Nhân dân đi theo địch,gây mất ổn định chính trị cho đất nước,yêu cầu phải đem trả ngay.Một người trong đoàn quán triệt cho một hộ gia đình.
-Bây giờ đã bắt về rồi thì trả thế nào?
-Thông báo cho ông Hồi đến lấy đi đâu thì lấy.Nếu ông không lấy thì thả ra đường, đuổi ra khỏi Xóm mình rồi nó đi đâu thì đi,mất không chịu trách nhiệm.
-Làm thế sao được,có phải ông ấy tự đem đến thả vào chuồng mình đâu!mình xin ông ấy chứ!
-Tôi hẹn trong vòng ba ngày anh phải đưa con lợn này ra khỏi cái làng này.Nếu không chúng tôi sẽ có biện pháp cứng.
-Vâng.Gia đình em sẽ gặp ông Hồi để bàn và hứa sẽ thực hiện.
-Các anh không nghe Đảng,Chính quyền thì đến lúc các anh cần đến chính quyền,các anh sẽ thấy!ai xác nhận cho con các anh đi học, đi thoát ly, đi làm;ai chứng nhận lý lịch cho các anh;ai cắt khẩu cho các anh;ai chứng nhận vùng sâu,vùng xa,là dân tộc thiểu số để có được ưu tiên? ngay cả khi ốm đau nếu không có chính quyền can thiệp cho các anh thì việc vào bệnh viện chữa trị còn khó nữa là các việc khác.Các anh hiểu chưa?mình sống dưới chế độ nào, mình phải yêu chế độ đó,” ăn cây nào,rào cây ấy”.Tự nhiên lại đi nghe mấy thằng bất mãn,phản động,làm tay sai cho địch để chống lại Đảng,Nhân dân là sao?các anh đã đi lạc đường rồi đó,tỉnh lại ngay đi,từ nay đoạn tuyệt không quan hệ với ông Hồi nữa.Tôi với anh Hồi trước đây chắc chắn còn thân hơn các anh nhiều,lúc nào cúng chén chú,chén anh với nhau, nhưng bây giờ thì khác rồi,mỗi người ở trận tuyến đối lập nhau,từ khi ông hồi phản chống Đảng, tôi cắt đứt quan hệ luôn.
-Vâng.Bọn em sẽ trả lại ngay.
Thế rồi mọi người tìm gặp tôi thông báo tình hình với tâm trạng lo âu,khắc khoải.
-Bọn em có con đang tuổi đi học,em định hết năm học này cho cháu đi học trường Dân tộc nội trú,tình hình này Xã  nó không cho đi thì chết,em lo lắm.
Mấy cậu khác chia sẻ:bọn em thì không sợ,nhưng cánh đàn bà nó hoảng anh ạ.Suốt ngày cán bộ phụ nữ xã, thôn hết họp hành nhắc nhở,lại đến tận nhà vận động,dăn đe,bây giờ không biết nên làm thế nào!
-Thôi được. Nếu các chú sợ thì đưa về nhà tôi(nhà trong quê) để tôi xử lý.Có điều anh nói với các chú rằng: họ đe doạ các chú đấy thôi,không đời nào người ta không cho con em các chú đi học,cũng không đời nào chính quyền từ chối thực hiện nhiệm vụ của mình đối với công dân, có cho kẹo họ cúng không dám,vì đó là nhiệm vụ của họ.Nhưng thôi, việc đó rồi các chú sẽ hiểu.
-Vâng.Có gì bác thông cảm cho bọn em.
Có người thì tìm gặp riêng tôi nói nhỏ:
 -Em đem lợn đi gửi khoảng một,hai tuần để che mắt bọn chúng, em nói là bán rồi,bọn nó không biết đâu .Em làm thế có được không?
-Tuỳ chú.Tôi thế nào cũng được.
-Vâng.Thế nhé,anh đừng tiết lộ cho ai biết đấy!
Biết mọi người trả lợn giống cho tôi,nhiều người khác lại tìm đến tôi đặt vấn đề.
-Mấy tay kia nó dính dáng đến gia đình Cán bộ, Đảng viên,nó sợ,bọn em là dân đen,em chẳng sợ thằng nào!anh chuyển cho bọn em nuôi, xem chúng nó làm gì!bọn em vẫn có lợn nuôi nhưng thấy nó quây anh khiếp quá,thực sự bọn em muốn giúp anh,bênh vực anh.
Thế là mấy con lợn tội nghiệp kia lại được chuyển cho mấy gia đình khác.Xóm,Xã,đều biết nhưng chẳng  thấy đến  sách nhiễu,mà chỉ bắn tin:nếu không đem trả lợn,Công an sẽ đến bắt.Có người thẳng thừng trả lời:
-Giỏi xuống mà bắt! đang muốn đi tù cho đỡ khổ đây!
Có anh bạn thân của tôi,thấy tôi bị phong toả,bao vây cô lập,họ định làm bẽ mặt tôi,tức tốc tìm tôi và đặt vấn đề:
-Nếu không có ai nhận nuôi,tôi nhận hết để xem chúng nó làm được gi!tôi nghe nói mà tức thay ông,lúc này cũng là lúc bạn bè phải có nhau,giúp nhau ông ạ.
-Có mấy người đến nhận rồi, để xem đã,nếu còn thì ông nhận.
-Ông yên tâm đi, chỉ cần tôi hô một câu mấy thằng bạn của mình nó đến nhận hết số lợn của ông ngay.
Ngay chiều tối hôm đó anh ta lại xuống nhà tôi,thấy còn một con chưa ai bắt,anh ta đưa về luôn.Tin này đến tai Lãnh đạo Xã,Xã chạnh lòng,cho rằng nói như vậy là thách thức Chính quyền. Ngay sau đó, Phó bí thư Thường trực Huyện uỷ đến dự hội nghị của Xã,nghe báo cáo tình hình,Phó bí thư “nổi đình đám”,chỉnh đốn Xã vì không thực thi đầy đủ ý kiến chỉ đạo của Huyện uỷ.Là người có họ hàng với nhau,cơm trưa xong,Phó bí thư Huyện uỷ trực tiếp đánh xe đến nhà anh bạn tôi.
-Người ta đang tránh không được,anh lại còn rây vào là thế nào?anh khó khăn quá sao?em còn đang công tác ,lúc nào, ở đâu em cũng phải nói về anh Hồi!không biết tới này anh còn làm những gì nữa không biết!anh làm thế ảnh hưởng đến em,anh biết không?anh bán ngay con lợn đó đi,thiếu bao nhiêu tiền em bù cho anh.
-Thôi.Tôi nể chú xuống tận nhà,chú nói thế thì tôi sẽ làm theo ý chú.
Thế rồi anh ta đổi lấy con khác về nuôi và thông báo rằng đã bán con lợn của tôi.Dân làng đều biết,Xóm,Xã biết nhưng cũng lờ đi vì thấy mệt mỏi vào những chuyện chẳng đâu vào đâu,trong khi những việc lớn thì làm không xuể.
Sau khi đã trả lợn cho tôi,những hộ này bắt đầu chất vấn Cán bộ các cấp ở các cuộc họp Xóm,Hội cựu chiến binh,Hội phụ nữ,và nhất là  khi gặp Cán bộ có chức sắc ở bất cứ đâu.
-Tại sao các hộ trước lấy lợn ông Hồi được nhà nước cho vay tiền (không tính lãi) để trả, đến bọn tôi thì không?
-Việc này phải đi hỏi Huyện chứ bọn Xã,Thôn như chúng tôi không biết,chúng tôi không moi đâu ra tiền cho các anh vay.
-Các ông phải có trách nhiệm hỏi Huyện và yêu cầu Huyện  phải trả lời chúng tôi.
Và một Phó chủ tịch Uỷ ban nhân dân huyện đã xuống Xã để trấn an Dân.
-Nhà nước ta còn nghèo,việc cho các hộ vay không lãi vừa rồi là việc giải quyết mang tính tình thế,không thể chạy theo mãi được.Bà con yên tâm,tới này Nhà nước sẽ cho Dân vay thoải mái với lãi suất ưu ái,mỗi hộ vay tối đa được 3 chục triệu,hộ nào có dự án kinh doanh,sản xuất sẽ được vay đến trăm triệu.Bà con phải đoàn kết,giúp đỡ nhau làm ăn,đừng nghe bọn xấu xui bẩy,lôi kéo.Cảnh giác với mọi âm mưu kẻ địch chống phá Đồng bào ta.Từ nay không nhận sự giúp đỡ của ông Hồi hay của bất cứ ai có ý định giúp đỡ bà con.Nhà nước ta là nhà nước của dân,do dân và vì dân nên lúc nào cũng chăm lo cho nhân dân…
Dân mủi lòng và hy vọng nhiều ở Đảng,Nhà nước.Nhưng thời gian mới là minh chứng cho việc chăm lo cho dân của Đảng,Nhà nước ta.Từ ngày đó đến giờ đã hơn một năm trôi qua,lời hứa của ông Phó chủ tịch Huyện vẫn là trong hy vọng.Mấy tay bạo mồm,bạo phổi chửi rổng:
-Trò lừa dân,mị dân,tôi nghe mãi rồi.”mồm quan-chôn trẻ”,các cụ nói quả không sai!
Trong đợt phát động chiến dịch này,tôi đi đến đâu cũng có người hỏi tôi:
-Ông làm gì nữa mà Huyện uỷ lại quán triệt nêu cao cảnh giác về ông?nghe nói ông dùng tiền tài trợ nước ngoài giúp Dân để lôi kéo Dân chúng theo ông chống Đảng,Nhà nước?
-Huyện uỷ lại có văn bản quán triệt về nội dung này?
-Tôi chỉ nghe Bí thư Xã quán triệt bằng miệng thôi.Họ nói là ông bắt đầu chuyển hướng để chống phá Đảng,Nhà nước.Tiếp tục nâng cao cảnh giác với ông,thực hiện không giao tiếp,không tiết lộ về mọi chủ chương của Đảng,Nhà nước,nhất là những vấn đề tiêu cực trong nội bộ,tuyên truyền,vận động mọi người Dân không tiếp xúc với ông,cô lập ông…làm gì mà nhiều tiếng tăm thế!nổi tiếng thế!
Mặc dù vậy nhưng nhiều người,thậm trí có thể nói rất nhiều người ở các Xã lân cận quê tôi vẫn tìm đến tôi để đặt vấn đề được giúp đỡ.Tôi rất đồng cảm,chia sẻ với họ, nhưng tiếc thay”chiếc chổi ngắn,không quét được xa”, tôi không có nhiều vốn để giúp đỡ bà con quê tôi nhiều, chỉ chút ít  gọi là tấm lòng đối với láng giềng thân thiện.
Mấy con lợn giống của tôi nay đã đẻ được lứa thứ hai,những người được tôi giúp rất cảm ơn tôi vì tuy nó chưa thể giảm được nghèo,nhưng cũng có thể làm bớt,vợi đi những khó khăn của họ.Tới này,tôi sẽ chuyển cho những hộ khác nuôi tiếp,nhiều người đã đến đăng ký với tôi.Tôi mừng lắm vì thấy mình đã làm được việc tốt,dù là rất bé nhỏ.Nhưng cái mà tôi mừng hơn cả là qua việc này,đã cho tôi nhiều bài học,mở ra cho tôi có những tư duy mới,những định hường mới trên con đường đấu tranh dân chủ và nhân quyền tiếp theo./.

No comments:

Post a Comment