Sunday, June 21, 2009

ĐỐI MẶT (32)

Sau khi Trung Quốc ngang nhiên  công bố hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa của Việt Nam là đơn vị hành chính trực thuộc thành phố Tam Sa của Trung Quốc. Ngày 9 tháng 12 năm 2007 Các tầng lớp trí thức,sinh viên Việt Nam rầm rộ xuống đường biểu tình phản đối chính sách bành trường của chính quyền Bắc Kinh trước đại sư quán trung quốc tại 46 đường Hoàng Diệu,Hà Nội.Hai ngày sau,người phát ngôn bộ ngoại giao Trung Quốc ra tuyên bố:”Trung quốc không muốn có một hình ảnh phản đối Trung Quốc tại Việt Nam…”
Trên mạng internet tiếp tục đăng tải kêu gọi của giới sinh viên,trí thức tham gia xuống đường  biểu tình trước đại sư quán Trung Quốc,vào các ngày chủ nhật 16 và 23 tháng 12 năm 2007tiếp theo.Mấy anh em ở Hà Nội điện cho tôi, mời tôi xuống để quan sát thực tế tình hình vừa là góp phần động viên anh em,vừa để tận mắt chứng kiến sự kiện diễn ra,góp phần tiếng nói cổ vũ cho khí thế yêu nước của giới tre Việt Nam khi tổ quốc đang có nguy cơ bị xâm hại.

Saturday, June 20, 2009

Một tấm lòng ưu ái đồng bào ta ở nước ngoài

Trong buổi trò chuyện trên chương trình phát thanh “Từ Cánh Đồng Mây” đầu tháng 5 vừa qua của tiến sỹ Nguyễn Thanh Giang, nói chung thính giả chú tâm nhiều đến phần nói về bôxit Tây Nguyên. Là nhà khoa học, người nói đã đưa ra nhiều lý lẽ có căn cứ xác đáng rất thuyết phục về kinh tế-kỹ thuật đủ sức chứng minh rõ ràng tính bất hợp lý, bất hợp pháp của việc triển khai dự án  này. Thính giả càng sôi sục khi nghe người nói như thét lên quyết liệt: “Không được cho Trung Quốc vào Tây Nguyên”.

    Thật vậy, “Không được cho Trung Quốc vào Tây Nguyên” phải được xem là hiệu lệnh của toàn dân mà không người lãnh đạo nào được làm trái.

    Tuy nhiên, sau đó ít hôm, ai đó đã gửi vào hộp thư điện tử của tôi loạt bài của tiến sỹ Nguyễn Thanh Giang viết về vấn đề đồng bào ta ở nước ngoài. Thì ra, ngoài phần bôxit Tây Nguyên, thính giả này lại đặc biệt lưu tâm đến nội dung này ở phần đầu buổi phỏng vấn. Tình cờ tôi được khuyến khích ngồi đọc lại mấy bài viết đó và có đôi dòng cảm nhận:

Saturday, June 6, 2009

ĐỐI MẶT (31)

Tối mồng một tết nguyên đán năm 2008,khi tôi chuẩn bị đi nghỉ thì có điện thoại,mở máy nhận ra ngay tiếng của phạm thanh nghiên, quê Hải Phòng.


            -Chú Hồi ơi cụ Chính mất rồi!


             Tôi giật mình hỏi lại cho kỹ:cụ Chính nào?có phải cụ Chính Hà Nội không?


            -Vâng.Cụ Hoàng Minh Chính!


            -Cụ mất lúc nào?


            -Cụ vừa đi xong,cháu điện cho chú ngay.


            Nhìn đồng hồ chỉ 11h30,tôi bần thần nằm vật trên chiếc đi văng giữa nhà,vơ lấy chiếc điện thoại thông báo tin cụ mất cho bạn bè,thân hữu.

ĐỐI MẶT (30)

            Được tin thân mẫu tôi lâm bệnh hiểm nghèo, một buổi sáng mùa hè, anh Ngô Quỳnh, quê Yên Dũng, Bắc Giang,  đang làm ăn ở Hà Nội điện cho tôi: “sáng  mai,  (28/6/2008) cháu lên thăm bà, khi nào đến cháu điện chú ra đón”. Hôm sau gần 12h trưa, Quỳnh điện cho tôi. Tôi đi xe máy ra đón, thấy có cả Phạm Văn Trội, quê  Thường Tín, Hà Tây (nay là Hà Nội) . Mừng quá, tôi gọi xe cửu lai Phạm Văn Trội về nhà tôi. Lịch trình, cơm nước xong, tôi đưa anh em đến thăm thân mẫu tôi đang ở bên nhà chú em tôi cách nhà tôi gần cây số. Sau khi đi kiểm tra, xét nghiệm tại bệnh viện K Hà Nội, bệnh viện kết luận bà bị bênh ung thư gan giai đoạn cuối, bệnh viện khuyên nên đưa bà về phục dưỡng, chăm sóc, bà đã hết khả năng cứu chữa. Gia đình tôi thống nhất tạm thời đưa bà về nhà chú em tôi để chăm sóc thời gian, khi bệnh lâm nặng sẽ đưa về quê, lúc này gia đình vẫn chưa cho bà biết bà bị bệnh hiểm nghèo.  Tôi nói với các chú em tôi rằng:  nếu để bà ở nhà tôi, một số anh em bạn bè, chiến hữu trong “làng dân chủ” đến thăm thì chắc chắn công an sẽ dở trò, có thể gây cơn xốc khôn lường cho bà. Thế rồi mọi tính toán của tôi đều chính xác đến tuyệt đối.


            Ba anh em, chú cháu mới bắt đầu ngồi vào ăn cơm, thì một tốp công an huyện ập đến nhà. Vẫn bác trưởng khu, và một công an viên của khu dẫn tốp công an gồm ba người đến, bác trưởng khu giới thiệu là  ba đồng chí công an huyện phụ trách địa bàn thị trấn đến làm việc với các anh. Rút kinh nghiệm lần trước đụng độ với Phương Anh cũng tại nhà tôi, lần này họ không vu cáo,  đặt điều như lần trước mà đi thẳng vào nội dung đã được sắp đặt.