Saturday, June 6, 2009

ĐỐI MẶT (31)

Tối mồng một tết nguyên đán năm 2008,khi tôi chuẩn bị đi nghỉ thì có điện thoại,mở máy nhận ra ngay tiếng của phạm thanh nghiên, quê Hải Phòng.


            -Chú Hồi ơi cụ Chính mất rồi!


             Tôi giật mình hỏi lại cho kỹ:cụ Chính nào?có phải cụ Chính Hà Nội không?


            -Vâng.Cụ Hoàng Minh Chính!


            -Cụ mất lúc nào?


            -Cụ vừa đi xong,cháu điện cho chú ngay.


            Nhìn đồng hồ chỉ 11h30,tôi bần thần nằm vật trên chiếc đi văng giữa nhà,vơ lấy chiếc điện thoại thông báo tin cụ mất cho bạn bè,thân hữu.



            Tôi biết tên cụ vào những năm 80,thông qua đài BBC nhiều lần đưa tin và có nhiều bài bình luận về cụ.Vào những năm đầu cuả thập niên 90,tôi bắt đầu mến mộ cụ,hồi đó thông tin còn nghèo nàn,gần như đêm nào tôi cũng nghe đài nước ngoài, ở đó có nhiều thông tin mà các phương tiện thông tin đại chúng trong nước không thể có được,trong đó có những thông tin về các nhà bất đồng chính kiến mà tôi rất thích thú tìm hiểu,mà nôỉ  trội ở trong nước là cụ Hoàng Minh Chính.


            Từ ngày ly khai Đảng,tôi đã có nhiều cuộc nói chuyện qua điện thoại với cụ.Tháng 10 năm 2007,tôi đi Hà Nội gặp cụ,lúc này cụ đã rất yếu.Lúc tôi vào cụ với bác Lê Hồng Hà đang trao đổi để chuẩn bị cho ra mắt cuốn sách viết về nữ chiến sỹ đấu tranh cho dân chủ,nhân quyền:LêThị Công Nhân.Phạm Văn Trội giới thiệu tôi,cụ phấn khởi lắm, gượng dậy để bắt tay tôi.Giọng nói sang sảng,tinh thần mãnh liệt là dấu ấn mãi trong tôi về cụ và đó cũng là lần duy nhất tôi gặp cụ.Những chuyến sau tôi đi Hà Nội thì cụ đã vào viện nằm,mấy lần định vào thăm nhưng anh em nói là khó khăn lắm,ngoài vấn đề phải chờ đúng thời gian quy định của bệnh viện,người lạ vào thăm luôn bị theo rõi,giám sát và bị sách nhiễu…việc tôi đi gặp cụ Hoàng Minh Chính,công an cộng sản coi đây là việc tày trời, đe doạ đến nền an ninh chính trị của đất nước!chả thế mà khi nhận được tin tôi đến gặp cụ,công an Lạng Sơn tức tốc triệu tôi lên thẩm vấn, đe doạ.


-Lần sau anh còn tiếp tục đi Hà Nội gặp gỡ những phần tử phản động,chúng tôi sẽ không đảm bảo an toàn cho anh!


-Vậy là từ trước đến nay anh luôn đảm bảo sự an toàn cho tôi,thế mà tôi không biết để đền ơn, đáp nghĩa anh!


Trong bản cáo trạng luận tội tôi do công an soạn thảo được đọc trước toàn dân khu phố tôi đang ngụ ngày 12 tháng 6 năm 2008,công an kết tội:Vi Đức Hồi đã trực tiếp đến gặp Hoàng Minh Chính, ở Hà Nội,một trong những kẻ điển hình lợi dụng vấn đề dân chủ, nhân quyền để chống phá cách mạng nước ta…


Tin cụ mất,làm cho nghành an ninh cả nước ráo riết tìm cách đối phó,tất cả anh em trong “làng dân chủ” đều bị an ninh ngăn chặn, đe doạ nếu cố tình đến tham dự lễ truy điệu cụ.Từ ngày cụ mất,cho đến trước ngày tổ chức an táng cho cụ,anh em chúng tôi luôn thông tin cho nhau về những hành động công an sách nhiễu,khủng bố,chia sẻ với nhau những khó khăn mà mỗi người đang phải hứng chịu, động viên nhau kiên nhẫn,vượt qua mọi thách thức đầy cam go,quyết liệt.Chúng tôi nhận định rằng:một mặt,bằng mọi cách công an cộng sản sẽ tìm cách chặn đứng tất cả anh em dân chủ ở các tỉnh lẻ kéovề Hà Nội,chủ trương của họ là ngăn chặn từ xa, để giảm bớt số lượng người đến dự lễ truy điệu cụ,cắt phăng về ý định và sự mong muốn của anh em dân chủ muốn tổ chức hoành tráng,chứng tỏ sức mạnh của phong trào dân chủ và uy tín của cụ đối với đời sống xã hội; làm giảm thiểu ảnh hưởng của sự kiện này đối với dư luận trong nước và quốc tế;ngăn chặn phong trào dân chủ quốc nội biểu dương lực lượng,gây nguy hại cho nền an ninh nước nhà;vô hiệu hoá mọi  tiềm ẩn tạo ra cuộc biểu tình với quy mô lớn, đe doạ sự ổn định chính trị đến chế độ.Mặt khác họ cũng không muốn mang tiếng một chế độ vô lương tâm,truy bức cùng sào đối với một người chỉ là bất đồng chính kiến.Họ chỉ muốn có một lễ truy điệu với quy mô nhỏ,yên lặng và hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của họ.Chính vì vậy trong quá trình chuẩn bị tổ chức đưa tang cụ,họ đã tìm mọi cách vận động gia đình để cho Viện Triết Học(cơ quan cũ của cụ) đứng ra tổ chức, gia đình kiên quyết từ chối,họ đã gây ra những khó khăn không nhỏ cho gia đình.


Nắm được ý đồ của họ,anh em chúng tôi động viên nhau phải tìm mọi cách ra khỏi nhà và đến được Hà Nội,với tinh thần đó,nhiều anh em dân chủ ở các tỉnh lẻ đã vượt qua tường rào cản của mạng lưới công an với âm mưu,thủ đoạn được trang bị đầy mình.


 -Ông biết tin về ông Hoàng Minh Chính rồi chứ!phó đồn công an huyện đến tận  nhà tôi hỏi.


-Rồi.Tôi đáp


-Ông có đi dự đám tang không?


-Tất nhiên là có.


-Tổ chức vào ngày nào nhỉ? địa điểm ở đâu ông biết không?


-Tin chính thức tôi mới nhận được là 8h ngày mồng 8 tết,tại bệnh viện Thanh Nhàn.


-Công an định ngăn cản không cho tôi đi sao?


-Đó là việc của trên,không đến phận tôi.


-“Nghĩa tử,nghĩa tận”,kiểu gì thì tôi vẫn phải đi!


-Rồi,biết vậy.Việc của tôi là làm cầu nối với trên,trách nhiệm cũng chẳng đến tôi, hỏi ông để biết vậy thôi.


Ngày mồng 5 tết xuất hiện người lạ mặt theo rõi tôi,tôi đoán chắc  là lực lượng an ninh,chiều ngày mồng 6 tết,xe của trưởng phòng PA38 Hoàng Anh xuất hiện,chắc chắn họ sẽ chơi bài đánh bất ngờ để tôi không kịp chở tay.10h trưa ngày mồng 7 tết,một công an an ninh của huyện,một phó công an thị trấn và bác trưởng khu đến nhà tôi đưa giấy triệu tập đúng 13h30,tôi phải có mặt tại công an huyện để làm việc,cùng lúc đó công an PA38 công khai chốt ngay trước nhà tôi.Tôi điện cho thằng cháu con bà chị gái vợ tôi đến,tôi thông báo việc tôi phải đi Hà Nội,hiện công an đang chốt không cho đi.Nếu chiều nay đi làm việc thì chắc chắn công an sẽ giữ lại ở đồn ,chiều mai,khi đưa tang cụ xong họ mới thả.Cơm nước xong,tôi chuẩn bị hành trang,lợi dụng lúc sơ hở,tôi bảo thằng cháu tôi đưa tôi ra đường1A, để xem họ đối phó thế nào, có thể trên đường đi tôi bắt xe rồi về thẳng Hà Nội.Xe nổ máy lăn bánh,một công an túc trực nhà tôi cũng lập tức vừa nổ máy,vừa gọi điện,hai xe khác cũng trực sẵn hai ngả đường mà ở nhà tôi ra bắt buộc phải đi qua một trong hai ngả đường đó cũng phóng nhanh lướt theo sau xe tôi.Thằng cháu tôi phóng thật nhanh,bọn họ cũng tăng tốc đuổi dượt,tôi bảo thằng cháu rẽ vào đường làng,họ cũng lao theo, tôi vào nhà một người quen,lập tức họ chốt ngay dưới sân nhà.Một lúc sau tôi đi ra,một thanh niên hùng hổ chặn xe lại ăn nói xấc xược, quát:


-Mày đi đâu?


 -Mày là thằng nào? định chấn giữa ban ngày hả?tao đi chơi về,mày muốn gì?tôi ngồi sau quát.


Mặt nó tím bầm lên không nói gì,tôi thúc thằng cháu: đi đi,cứ về nhà rồi sẽ tính.Xe phóng ra đường 1A rồi quay trở lại về nhà,ba công an an ninh lại lướt đuổi theo,trên đường về tôi rẽ vào nhà một ông anh đồng hao với tôi,rồi bảo thằng cháu mày đi xe một lượt để rồi xem nó làm gì!thằng cháu tôi ra,họ không đuổi theo mà chốt lại hai ngả đường lối nhà tôi rẽ vào.Tôi hích mấy con chó của nhà ông anh đồng hao lao xuống đường xủa inh ỏi, bọn họ lánh ra chốt ở vị trí xa hơn.Tiết trời mùa xuân mưa phùn,tôi liền nẩy ra “sáng kiến” lấy bộ quần áo đi mưa mặc vào, đội mũ bảo hiểm loại có cằm rồi lấy xe máy ông anh đồng hao đi thẳng vào phía trong làng,qua trước mặt hai chiến sỹ “cánh vệ”và quả nhiên họ không nhận ra tôi,bởi lẽ bọn này đứng ở xa khuất tầm quan sát ngách vào nhà ông anh đồng hao với tôi;tất cả trong số công an đang vây hãm tôi đều ở trên tỉnh(phòngPA38)xuống nên bọn này chưa nhận rõ mặt tôi;và họ không thể ngờ rằng tôi lại “thần thông biến hoá”nhanh như vậy.Cho đến giờ,họ vẫn chưa biết tôi tẩu thoát cách nào,họ không thể ngờ rằng tôi lại vượt mặt họ một cách “ngoạn mục” như vậy,bọn họ vẫn đinh ninh rằng vào lúc nửa đêm tôi vượt tường rào lẻn đi ra lối sau nhà rồi đi ra đường quốc lộ1A.


Phấn khởi quá,tôi phóng nhanh vào nhà thằng cháu vừa nẫy lai tôi đi,trên đường đi lại gặp nó đang đi ra,tôi bảo nó quay lại cất xe rồi đi cùng tôi ra đường 1A theo lối khác. Đường trơn,cậu ta phấn khởi,phóng nhanh cười khanh khách tỏ vẻ thích thú vì lừa được tụi công an,bỗng nhiên ngã lăn quay ra làm cả hai chú cháu đau điếng,nhưng cậu ta vẫn cười nắc nẻ. Sợ phát hiện nên cậu ta liền dựng xe tiếp tục đi.


Chờ mãi không thấy tôi xuất hiện,quá buổi chiều,công an liều mạng xông vào nhà ông anh đồng hao tôi hỏi han,mọi người trả lời rằng tôi đã đi từ lâu,họ không tin, cho rằng tôi đang nằm trong buồng. Lực lượng công an được tăng cường , tối đến họ huy động cả lực lượng an ninh công an huyện để bổ xung,cả thảy họ huy động lên đến hơn chục người.Tất cả những nhà anh em,họ hàng tôi,những nhà tôi thường lui tới ở lân cận nơi trung tâm này đều được công an lùng xục kiểm tra,những nhà bạn bè, thân hữu của tôi đều được công an điện thoại đến thăm dò.Cái làng Dốc Mới xã Sơn Hà,Hữu lũng,Lạng Sơn,cả đêm hôm đó chó sủa inh ỏi,dân ngơ ngác mất ngủ,họ loan tin nhau nhận định:có chuyên lớn rồi,công an đang bủa vây bắt bọn đánh bạc. Đến 1h sáng,cuộc bủa vây mới kết thúc,lệnh rút quân được ban bố,chấp nhận sự thất bại.Lính công an huyện được huy động hỗ trợ,chửi rủa, ám chỉ trưởng phòng PA38 Hoàng Anh:”nhục!quá nhục!không có gì nhục bằng.”


Tôi bắt xe về Hà Nội,lên xe ra khỏi đất Lạng Sơn ,tôi liền nhắn tin qua điện thoại cho đội trưởng công an PA38 Lạng Sơn,Lê Duy Thực:“xin lỗi anh, hiện tôi đang trên đường đi Hà Nội dự đám tang cụ Hoàng Minh Chính,n ên  không đến làm việc được theo giấy triệu tập,tôi thành thật xin lỗi”.Tôi nhận định công an Lạng Sơn  sẽ đề nghị công an Hà Nội phối hợp tổ chức đón ở các điểm dừng xe chở khách tuyến Lạng Sơn-Hà Nội, nhất là các bến xe Gia Lâm ,Lương Yên ,Mĩ Đình và chắc chắn  xe của trưởng phòng PA38 Lạng Sơn  sẽ thốc tháo đi Hà Nội đón lõng ,săm lùng bắt cóc tôi về,vì vậy đến thành phố Bắc Giang tôi xuống xe rồi bắt xe Bắc Giang đi tiếp, đến Hà Nội tôi xuống xe ở một địa điển khác mà họ không ngờ tới.Tối đến ,Nguyễn Tiến Nam quê Yên Bái điện cho tôi :


-Cháu và anh Đăng ở Hải Dương đang ở Hà Nội,chú hiện nay thế nào?


-Chú cũng đang ở Hà Nội,thôi nhé liên lạc sau.


            tôi liền tắt máy rồi thay sim mới, gọi lại cho Tiến Nam.


            -Bây giờ đang ở đâu?có những ai đã đi được đến Hà Nội!


            -Chỉ có cháu với anh Đăng đang ở Gia lâm, ? các chú Trần Anh Kim,Nguyễn Xuân Nghĩa,anh Nguyễn Văn Túc và nhiều người khác bị chặn không đi được.Chú sang đây nghỉ đi,cháu lấy phòng rồi,ba anh em chú cháu ngủ cùng một phòng cho vui,cho đỡ tốn kém,chú cứ đi xe buýt sang,cháu đón ở bến xe nhé!


-Không!Ra vườn hoa đón chú!


Ba anh em, chú cháu cùng nghỉ chung một phòng hai giường của một nhà trọ rẻ tiền,gần bến xe Gia Lâm.Ai cũng mừng rỡ vì đã thoát được sự bủa vây của lực lượng công an vốn nhiều mưu kế,kể cho nhau nghe cách tẩu thoát ra khỏi nhà.Mười giờ đêm, đội trưởng công an P38 Lạng Sơn Lê Duy Thực nhắn tin cho tôi:”cái gì cũng có giới hạn của nó, đừng quá đáng mà để khó đối xử với nhau”.Tôi nhắn lại ngay:”từ trước đến nay tôi luôn làm điều lành,xin gửi lại lời khuyên đó cho các anh,nó thiết thực hơn”.


Suốt đêm ba anh em,chú cháu không tài nào chợp được mắt,3h sáng,tôi bảo anh em:


-Đằng nào cũng không ngủ được,anh em,chú cháu mình đi sang thức với cụ đi!


-Đúng đấy, đi luôn đi.


Gọi mãi chủ nhà trọ mới thức để thanh toán,ba anh em,chú cháu lên chiếc xe máy cà tàng của anh Nguyễn Bá Đăng,Tiến Nam quả quyết:”Yên tâm đi,giờ này công an chưa ra đường đâu!”xe vừa qua khỏi cầu Chương Dương,một tốp công an cơ động chặn lại,tôi xuống xe lảng đi để hai anh em làm việc với họ.Tiến Nam chạy đến chỗ tôi:


-Chú có tờ năm chục đấy không cho cháu đi làm việc chúng nó!


-Có.Nó bảo sao nghe vậy, đừng cãi cố,kẻo nó phát hiện ra bọn mình thì thôi đấy!


-Vâng,chú yên tâm, cháu biết rồi.


Trong chớp nhoáng hai người đã “làm việc” xong với tốp công an cơ động,thật may họ cũng không hỏi han giấy tờ gì.


-Hai anh em đi trước rồi một người quay lại đón tôi.


-Vâng, chú cứ chờ đây nhé!Tiến Nam nhanh nhảu.


Lát sau Tiến Nam quay lại,chúng tôi đi thẳng vào bệnh viện Thanh Nhàn.Thành phố đã thức dậy,các tiệm ăn sáng đã trưng sẵn  rối rít mời chào khách,các bà,các chị bán hàng rong nhộn nhịp qua lại,đường phố bắt đầu náo nhiệt.Dừng ở cổng bệnh viện quan sát tình hình,thấy không có gì khả nghi,chúng tôi đi tiếp vào khu nhà tang lễ của bệnh viện,cổng mở toang,thỉnh thoảng có một vài nhân viên bảo vệ đi lại,chúng tôi đi thẳng vào trong sân,một nhân viên bảo vệ chỉ cho chúng tôi.


-Các bác,các anh vào trong nhà chờ,nghỉ ngơi,uống nước,bây giờ còn sớm lắm.


-Vâng,cảm ơn anh.


Hai bên hành lang của nhà tang lễ,có những bộ ghế băng giành cho khách ngồi chờ,có cả những bình nước lọc giành cho khách uống,không gian tĩnh mịch cảm tưởng như trong khuôn viên nhà chùa lúc vãn khách.Chỉ có tốp chúng tôi là những người có mặt đầu tiên đến đây vào sáng nay,tôi tự nghĩ vậy.Nhưng quan sát kỹ, ở hành lang phíasau nhà tang lễ,có một người  ngồi hút thuốc,dáng vẻ đăm chiêu,tôi khẳng định anh ta là khách đến viếng người nhà,tôi đến gần anh rồi bắt chuyện.


-Chào anh,anh đến thăm viếng người nhà?


-Vâng.3giờ sáng tôi đã đến đây rồi,tôi đi xe suốt đêm từ Nghệ An ra đây.


-Các anh từ đâu đến,có phải đến viếng cụ Hoàng Minh Chính không?


-Vâng.Sao anh biết!tôi hỏi lại.


-Tôi nghe các anh nói chuyện với nhau,tôi đoán thế.


-Bát hương cụ Chính trong này,các anh đi thắp nén hương cho cụ đi.


  Nói rồi anh đứng dậy đưa tôi đi,tôi ra hiệu cho Đăng và Tiến Nam,hai người đi vội về phía tôi.Một dãy bát hương có chân dung người vừa mất chưa được mai táng,có đầy đủ hương hoa,hoa quả bày đặt rất trang trọng,anh em chúng tôi kính cẩn thắp hương cho cụ Chính rồi lần lượt thắp cho những người xấu số như cụ.Quay lại ghế ngồi,tôi hỏi kỹ về anh,anh giới thiệu:tôi là Trần Đức Thạch,sinh năm 1952,là nhà thơ,quê ở Nghệ An, là hội viên hội văn học nghệ thuật tỉnh Nghệ An.Biết tin sáng nay tổ chức lễ tiễn đưa cụ về nơi an nghỉ cuối cùng, tôi ra đây thắp nén hương cho cụ,từ lâu tôi đã rất quý trọng cụ,tôi coi cụ là bậc thầy của mình…


-Vậy là chúng ta đều là học trò của cụ,mừng quá!thôi ta ra ngoài vừa điểm tâm sáng vừa chuyện trò tiếp rồi vào túc trực cụ.Tôi đề xuất.Lễ truy điệu xong,anh xin phép ra về sớm cho kịp chuyến xe.Từ đó anh thường xuyên liên lạc với tôi,tôi giới thiệu anh với anh em dân chủ,và cũng từ đó anh công khai dấn thân,hoà nhập với anh em trên con đường đấu tranh dân chủ,nhân quyền.Anh có nhiều bài viết sắc sảo đăng tải trên mạng,cổ vũ cho phong trào dân chủ trong nước và có nhiều hoạt động thiết thực đóng góp cho phong trào.Tháng 9 năm 2008,anh bị công an cộng sản bắt tại Hà Nội với tội danh chiểu theo điều 88 bộ luật hình sự nước cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Đến nay(3/6/2009)anh vẫn đang bị giam giữ tại trại giam số 3 công an Hà Nội.


Trời đã sáng rõ,người kéo đến nhà tang lễ mỗi lúc một đông, đúng 6h,người nhà  cụ Chính đến,chúng tôi đến chào, làm quen và chia buồn với gia quyến,chị Hà,người con gái cả của cụ xúc động tiếp chúng tôi,thông báo tình hình quá trình chuẩn bị và sự gây khó dễ của công an cộng sản cho gia đình chị,họ ngăn chặn nhiều người ở khắp mọi nơi trên cả nước đến dự đám tang;ra điều kiện,gây khó khăn về địa điểm nơi tổ chức…chúng tôi chia sẻ với chị và khâm phục về cách xử sự thông minh và cứng rắn của chị và gia đình.Đoàn Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất do Hoà Thượng Thích Không Tánh dẫn đầu đến viếng và làm lễ cầu siêu cho cụ cũng đã có mặt.


Mặc dù thời gian tổ chức viếng và lễ truy điệu cụ theo xếp lịch là 9h mới bắt đàu,trước đó nhà tang lễ phải tổ chức cho một trường hợp khác,nhưng khách đến viếng cụ đã kéo đến rất đông từ sáng sớm,những lãng hoa,vòng hoa được chuyển từ ngoài vào nườm nượp,công an cũng bắt đầu xuất hiện từ sớm,họ dàn đứng ngay từ cổng ra vào cho đến tận trong nhà tang lễ,một bộ phận trực tiếp soi xét tất cả các lãng hoa,vòng hoa được đặt ở nơi quy định xem nội dung ghi những gì.Bắt đầu có chuyện xô sát nhau ở ngoài cổng,tôi vội đi ra xem thì ra là có vòng hoa ghi dòng chữ: “Dân oan tỉnh Lâm Đồng kính viếng hương hồn cụ”,dải băng đen trên vòng hoa lập tức bị công an giằng lấy rồi xé tan trước mặt mọi người.Tôi đi ra ngoài cổng để đặt một vòng hoa,một tốp công an 5-6 người mặc quân phục túc trực ở đó để kiểm duyệt tất cả các dải băng được gắn trên vòng hoa,lãng hoa.Một số người chỉ đặt vòng hoa,giải băng họ đã chuẩn bị trước, giấu kín trong người,lập tức bị công an phát hiện,một viên sỹ quan quát:


-Giải băng này đâu?ai đặt vòng hoa này?


-Người ta không đặt.Nhà hàng đáp.


-Ai đặt vòng hoa này?viên sỹ quan công an quát to.


            -Tôi,của tôi.Một người chạy đến.


            -Sao không gắn giải băng vào?giải băng đó ở đâu, đưa đây xem!


            -Tôi quên chưa đặt.


            -Kiểm tra người nó!


            Hai viên sỹ quan khác nhanh nhảu ra tay lục soát một người đàn ông,họ lôi trong túi quần anh ta ra một dải đen mang dòng chữ: “Hội dân oan tỉnh Đồng Nai kính viếng”,lập tức giải băng cũng bị xé toang,họ đẩy anh này ra ngoài rồi kéo đi đâu không rõ. Nhiều người đem vòng hoa được mua từ nơi khác đến mà chưa gắn giải băng cũng bị công an ách lại không cho vào,họ lại vào nhà hàng này để đặt giải băng khác gắn luôn trên vòng hoa mới được vào cổng.”Vỏ quýt dày,có móng tay nhọn”,thấy vậy một số người tuy đã chuẩn bị băng từ nhà nhưng vẫn gắn trên vòng hoa một giải băng khác để lọt vào được cổng kiểm soát,khi đã lọt vào trong,họ lại thay băng khác.Công an phát hiện,họ định dập nát vòng hoa,mọi người phản đối mãnh liệt họ mới chịu dừng.Thấy vậy mấy anh em chúng tôi hội ý,bảo nhau:thôi đừng lấy danh nghĩa Hội này Đảng kia nữa,làm vậy chúng sẽ không để yên đâu!rồi gây ra lộn xộn,làm mất đi tính uy nghi của buổi lễ,gia đình chắc cũng không muốn vậy,bản thân cụ ở nơi suối vàng cũng không yên lòng.Mọi người đồng ý nên rủ nhau tranh thủ ra lấy vòng hoa của mình ra chỗ khuất để ghi hình,chụp ảnh,vì thế mới có những bức ảnh được chụp với vòng hoa gắn dòng chữ:” Đảng Dân Chủ Việt Nam kính viếng!Hội tù nhân Chính Trị kính viếng!Hội dân oan tỉnh...kính viếng.”Bức tường ngăn cách giữa nhà tang lễ với một cơ quan khác dài đến 100m,vòng hoa được xếp dựa vào bức tường đã kín,một số phải chuyển đi ra hai bên cánh gà của nhà tang lễ xếp ngổn ngang.Từng tốp công an lại thay phiên nhau lần lượt đi soi xét nội dung của các giải băng được gắn trên các lãng hoa,vòng hoa.tôi nhìn đồng hồ mới gần 7h, đã có đến hàng trăm công an có mặt trong khuôn viên nhà tang lễ,bao gồm cáclực lượng cảnh sát hình sự,cảnh sát cơ động,lực lượng an ninh, đó còn chưa kể đến lực lượng mặc thường phục trà trộn vào để theo rõi mọi hoạt động trong quá trình diễn biến của buổi tang lễ.Trong đám đông,xuất hiện trưởng phòng PA38 công an tỉnh Lạng Sơn Hoàng Anh và đội trưởng Lê Duy Thực.Thấy tôi,họ đến gặp tôi và quán triệt:


            -Anh không được làm gì đâu đấy!


            -Ý của các ông là gì?tôi hỏi lại.


            -Anh không được trả lời phỏng vấn,không được quá khích làm những việc không hay ở đây,anh làm thế bọn tôi mất thi đua khen thưởng! anh em công cốc cả năm đấy, anh biết không?


            -Đây là đám tang,những người đến đây toàn là người tư cách,nên chẳng ai làm những việc quá khích!còn trả lời phỏng vấn tại đây!tôi không thuộc đối tượng được người ta biết đến.


Nói rồi tôi bỏ đi  ra ngoài cổng để quan sát tình hình,phía ngoài cổng,hàng chục xe cảnh sát các loại đỗ hai bên lề đường đối diện với bệnh viện thanh nhàn,từng tốp lực lượng công an đi đi,lại lại sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống xảy ra. Ô tô,xe máy,người đi bộ tiếp tục kéo vào nhà tang lễ.Phía bên trong,mọi người tranh thủ chụp ảnh ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ này.Một số phóng viên nước ngoài đã đến,lực lượng công an được tăng cường ở tình huống nâng cao,một số công an mặc thường phục theo sát các phóng viên nước ngoài,cảnh sát cơ động lăm lăm tay cầm dùi cui sẵn sàng khủng bố khi có sự kiện xảy ra.Phóng viên nước ngoài bắt đầu phỏng vấn một người nhà của tang chủ,công an xông vào chặn giữa,làm gián đoạn cuộc phỏng vấn, đã có sự cãi cọ giữa công an và người trả lời phỏng vấn,không ổn rồi đã có sự xô sát nhau,làm náo loạn giữa sân nhà tang lễ,mấy người khác đến can ngăn,tình hình lắng xuống,lúc sau lại xảy ra xô sát ở một góc sân,lần này người trả lời phỏng vấn lớn tiếng tranh luận với công an,một công an mặc y phục tay cầm dùi cui đứng chặn trước mặt anh,mấy người khác xô đẩy,kéo anh này ra nơi khác,làm cuộc phỏng vấn bị gián đoạn.Lúc này trưởng phòng PA38 Hoàng Anh và đội trưởng Lê Duy Thực đã lại đứng sát tôi.


-Quy cho tội gây rối trật tự công cộng được rồi đấy!trưởng phòng Hoàng Anh nói to cốt để tôi nghe.


-Ai gây rối?chính công an gây rối chứ ai gây rối!tôi đáp lại rồi chuồn đi chỗ khác.


Từng tốp người, những nhà dân chủ,dân oan,những người cùng chí hướng,những người bạn bè thân hữu của cụ được dịp gặp nhau,tranh thủ làm quen nhau,tâm sự chia sẻ với nhau,bản thân tôi được dịp gặp và làm quen với nhiều người, đó là những dân oan họ đến từ các tỉnh Lâm Đồng, Đắc Lắc,Gia Lai, Đồng Nai,Kiên Giang,Sài Gòn…cho đến các tỉnh ở miền bắc như:Thái Bình,Bắc Ninh,Bắc Giang,Hà Nội,Hà Tây,Hải Phòng…lực lượng công an mặc thường phục luôn bám sát  và xen vào để nghe ngóng,theo rõi, làm cắt ngang những câu chuyện của họ.Sắp đến giờ tổ chức lễ truy điệu cho cụ, sóng điện thoại bị mất,toàn khu vực trở nên mất liên lạc. Đúng 9h,lễ viếng bắt đầu,tôi quan sát có đến trên một ngàn người có mặt tham dự.Lần lượt các đoàn,các cá nhân dâng vòng hoa,lãng hoa vào viếng trong không khí trang nghiêm.Có đến một nửa số lượng người phải đứng ở ngoài vì hội trường không đủ sức chứa.Lễ dâng hương,hoa kéo dài đến 11h15(2tiếng 15phút)phía ngoài còn đến ba,bốn chục vòng hoa chưa đưa vào làm lễ vì hết thời gian.Lễ truy điệu bắt đầu được tổ chức.Cụ Trần Lâm,nguyên thẩm phán toà án tối cao Nhà Nước Việt Nam trịnh trọng đọc điếu văn,một khung cảnh im lặng,nhiều ngươì không cầm nổi nước mắt,xúc động khóc phát thành tiếng nức nở. Điếu văn nêu bật tấm gương đạo đức trong sáng,lòng yêu nước,thương dân của cụ.16 tuổi cụ đã đi theo Đảng với hằng mong ước phục vụ nhân dân,phục vụ Tổ Quốc.Tháng 10 năm 1940,bị thực dân pháp bắt đưa ra toà án binh xét xử 10 năm tù biệt xứ.Năm 1943,nhân chuyến thực dân pháp chuyển tù nhân từ Sơn La về Hoả Lò để đưa đi Côn Đảo,trên đường đi cụ đã cùng nhiều người tổ chức vượt ngục. Ra ngoài,cụ liên lạc được với cách mạng và tiếp tục hoạt động.Cụ là đại biểu dự đại hội quốc dân ở Tân Trào.Năm 1947, Được Đảng cử làm bí thư Đảng Đoàn TW Đảng Dân Chủ,kiêm tổng thư ký Đảng Dân Chủ Việt Nam.Năm 1948, làm bí thư Đoàn Thanh Niên Cứu Quốc.Năm 1957,trưởng đoàn cán bộ cao cấp của Đảng sang học tập tại Liên Xô.Năm 1961,Viện trưởng Viện Triết Học thuộc Uỷ Ban Khoa Học Xã Hội Việt Nam.Năm 1967,bị khai trừ ra khỏi Đảng cộng sản Việt Nam với “tội danh”không tán thành nghị quyết 9 của Đảng và bị tù đày đến năm 1973.Từ năm 1973 đến 1976,bị quản chế tại gia.Tháng 6 năm 1995 đến tháng 6 năm 1996 bị cầm tù về tội danh:lợi dụng quyền tự do,dân chủ xâm phạm lợi ích nhà nước,lợi ích tổ chức xã hội và công dân.Ra tù,cụ tiếp tục hoạt động cho tự do,dân chủ,nhân quyền và có nhiều đóng góp to lớn cho cho phong trào dân chủ quốc nội…


Lễ tiễn đưa được cử hành trọng thể,gần chục chiếc xe ca do gia gia đình chuẩn bị, và hàng chục xe các loại của khách đến tiễn đưa cụ, nhưng không đủ đưa những người đến viếng muốn đi tiễn cụ đến nơi an nghỉ cuối cùng,một xe tải cỡ lớn chất đầy vòng hoa theo sát xe chở linh cữu. Đông đảo dân chúng đứng hai bên đường gần bệnh viện Thanh Nhàn để tiễn biệt cụ.Tại nhà hoá thân hoàn vũ,nhiều bạn  bè,thân hữu của cụ phát biểu xúc động trước lúc vĩnh biệt cụ,phía sau hội trường,một viên sỹ quan công an chỉ huy quát lớn:”chúng mày để bọn này nói mãi thế này à!vào tắt cái loa đó đi!bảo nó thiêu ngay đi cho xong chuyện.”


Kết thúc buổi tang lễ,trưởng phòng PA38 Lạng Sơn yêu cầu tôi:


-Xong việc rồi,yêu cầu anh lên xe chúng tôi rồi về.


-Xe nhà nước trang bị cho các ông, ông đi,tôi đi xe ngoài.Nói rồi tôi nhảy lên xe khác về Hà Nội rồi bắt xe khách về Lạng Sơn.


Chiều hôm sau,họ triệu tập tôi lên thẩm vấn.


-Tại sao anh không chấp hành giấy triệu tập?Trưởng phòng PA38 Hoàng Anh hỏi.


-Tôi biết là tôi sai, nhưng không còn cách nào khác,buộc tôi phải làm thế.Nghĩa tử là nghĩa tận,tôi mà lên làm việc với các anh,tôi biết các anh sẽ dở bài cùn giữ tôi lại,thế là tôi vĩnh viễn mất cơ hội viếng cụ.


 -Ai thèm giữ anh!


-Tôi không lạ gì những ngón bài của các anh!


Tranh luận mãi chẳng đâu vào đâu,trưỏng phòng Hoàng Anh tuyên bố:”chúng tôi sẽ làm việc tiếp với anh về vấn đề này.”Anh ta lấy trong cặp ra một tài liệu đặt xuống trước mặt rồi hỏi tôi:


-Tối qua anh có trả lời đài nước ngoài không?


-Có,tôi trả lời đài RFA.


-Tôi đọc cho anh nghe rồi làm rõ một số nội dung trong bài này,bài này mới  được đăng tải trên mạng internet.


Anh ta bắt đầu đọc,Thỉnh thoảng anh ta dừng lại để chất vấn tôi,tranh luận với tôi rồi cuối cùng anh ta yêu cầu tôi ký xác nhận :”tài liệu này do tôi làm ra,”tôi ký ngay không một chút do dự.Hôm sau ho giao cho công an thị trấn  triệu tập tôi tiếp tục thẩm vấn,rồi họ tuyên bố cảnh cáo tôi về tội không chấp hành giấy triệu tập của công an,và nhấn mạnh lần sau còn tái diễn sẽ bị xử lý nặng,tôi gật gù cho qua chuyện.Trong lúc họ giao cho công an thị trấn làm việc với tôi,công an PA38 cũng triệu tập thằng cháu con bà chị gái vợ tôi mà hôm trước nó đưa tôi ra đường để đi Hà Nội bị công an săn đuổi.Họ phân tích cho thằng cháu tôi thấy được tôi là thành phần phản động,chống Đảng,chống Nhân Dân,họ bắt phải viết cam kết từ nay không được tiếp tay cho kẻ phản động,thằng cháu tôi vâng vâng,dạ dạ làm theo mọi yêu cầu của họ cho xong chuyện rồi về.


Đám tang cụ Chính đã qua đi,với tôi đó là kỷ niệm khắc sâu mãi mãi trọng tâm trí tôi, đời tôi sẽ không bao giờ phai nhạt về những ký ức này,một con người trên 40 năm qua, Đảng,Nhà Nước cộng sản Việt Nam luôn rêu raolà kẻ phản dân,hại nước,một con người đã bị chế độ được mệnh danh là của dân,do dân và vì dân đem truy tố đến hai lần,với thời gian tù đày gần 10 năm,vậy mà ông ra đi hàng ngàn người dân ở khắp mọi miền đất nước đã bất chấp hiểm nguy,thách thức với chế độ vượt núi,băng ngàn đến với ông. Đây là bằng chứng sống chứng minh hùng hồn về sự ảnh hưởng của ông đối với đời sống -xã hội Việt Nam,nó là cái tát giáng vào mặt cho những kẻ luôn vỗ ngực “chỉ có ta mới là công lý,kẻ nào trái ý ta là chống lại nhân dân,kẻ đó sẽ bị nhân dân ruồng bỏ…”


Đám tang diễn ra uy nghi,hoành tráng,chắc chắn sẽ làm trạnh lòng giới cầm quyền cộng sản,bởi Đám tang chỉ có gia đình đứng ra tổ chức,vậy mà mọi nghi thức không kém gì một tang lễ quốc gia. Ở lễ tang quốc gia,mọi người đến viếng có nhiều lý do khác nhau,hoặc là được phân công,cắt cử;hoặc đến vì mục đích vụ lợi;hoặc vì mục đích trả ơn…mọi người  đến với vẻ mặt lạnh lùng,trái tim vô cảm. Ở đám tang này,mọi người đến đây chẳng có mục đích nào khác ngoài mục đích với tấm lòng thương tiếc,kính trọng,mến mộ người đã khuất.Chắc chắn sau lễ tang này, Đảng cộng sản việt nam sẽ phải ngồi với nhau để đánh giá lại về phong trào dân chủ  và sẽ có cái nhìn nhận khách quan hơn,sát thực hơn với tình hình thực tế,và có thể cách ứng xử sẽ tinh vi hơn,xảo quyệt hơn nhằm ứng phó với tình hình.


Với phong trào dân chủ, đây là niềm kiêu hãnh,tự hào và  khích lệ  lớn lao đối với các nhà dân chủ,củng cố niềm tin để tiếp bước trên con đường đã chọn.


Cuộc đời cụ là tấm gương sáng mãi cho các thế hệ sau,những người yêu chuộng hoà bình,công lý,tự do dân chủ.           


Tôi kính cẩn nghiêng mình trước vong linh cụ,tỏ lòng khâm phục về lòng yêu nước thiết tha của cụ.Tôi nhớ mãi trong lời điếu được đọc trong lễ truy điệu cụ có đoạn:”Cụ là con người yêu nước chân chính,chính vì yêu nước chân chính nên năm 16 tuổi,cụ đã một lòng đi theo Đảng cộng sản Việt Nam,thực hiện ước mơ  tìm đường cứu nước và cũng chính vì lòng yêu nước chân chính,mà cụ đã phải ly khai Đảng cộng sản Việt Nam…

No comments:

Post a Comment