Sunday, June 21, 2009

ĐỐI MẶT (32)

Sau khi Trung Quốc ngang nhiên  công bố hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa của Việt Nam là đơn vị hành chính trực thuộc thành phố Tam Sa của Trung Quốc. Ngày 9 tháng 12 năm 2007 Các tầng lớp trí thức,sinh viên Việt Nam rầm rộ xuống đường biểu tình phản đối chính sách bành trường của chính quyền Bắc Kinh trước đại sư quán trung quốc tại 46 đường Hoàng Diệu,Hà Nội.Hai ngày sau,người phát ngôn bộ ngoại giao Trung Quốc ra tuyên bố:”Trung quốc không muốn có một hình ảnh phản đối Trung Quốc tại Việt Nam…”
Trên mạng internet tiếp tục đăng tải kêu gọi của giới sinh viên,trí thức tham gia xuống đường  biểu tình trước đại sư quán Trung Quốc,vào các ngày chủ nhật 16 và 23 tháng 12 năm 2007tiếp theo.Mấy anh em ở Hà Nội điện cho tôi, mời tôi xuống để quan sát thực tế tình hình vừa là góp phần động viên anh em,vừa để tận mắt chứng kiến sự kiện diễn ra,góp phần tiếng nói cổ vũ cho khí thế yêu nước của giới tre Việt Nam khi tổ quốc đang có nguy cơ bị xâm hại.


 Sáng ngày 16/12/2007,lúc 7h sáng tôi có mặt tại vườn hoa Lê Nin trên đường Điện Biên Phủ và đường Xuân Diệu,trước đại sứ quán Trung Quốc.Tôi gặp nhà giáo Vũ Hùng,quê Hà Tây(nay là Hà Nội),hai anh em đi đi,lại lại quan sát tình hình.Khung cảnh đầu tiên đập vào mắt tôi,có đến trên 100 cán bộ, chiến sỹ công an gồm các lực lượng:cảnh sát cơ động,cảnh sát hình sự,lực lượng an ninh,từng tốp đứng,ngồi, đi lại trong vườn hoa,trên đường Điện Biên Phủ, đường Xuân Diệu.Hàng chục xe cảnh sát các loại túc trực hai bên đường,một lực lượng đông đúc mặc thường phục trà trộn với lực lượng mặc quân phục,còn phần lớn ngồi ở các quán nước,quán cà phê,quán bia xung quanh khu vực vườn hoa Lê Nin để nghe ngóng,quan sát và chỉ huy.Tôi quan sát có đến 95% trong tổng số người có mặt ở đó là lực lượng công an.Phía bên ngoài tại các điểm nút giao thông xung quanh khu vực toà nhà đại sứ quán Trung Quốc,lực lượng công an đứng chốt dày đặc,ngoài ra còn lực lượng rất lớn ẩn náu ở các nhà hàng lớn,các đồn công an ở các phường lân cận khu vực được gọi là” điểm nóng”này.Chốc chốc xe công an các loại lướt qua,lướt lại kiểm tra tình hình. Tôi đi đi,lại lại trên hành lang đường Điện Biên Phủ,không thấy bóng giáng sinh viên,trí thức nào xuất hiẹn.Anh Vũ Hùng chỉ cho tôi mấy gương mặt mà tôi đã biết tên nhưng chưa biết mặt, đó là chị Kim Thu,chị Dương Thị Xuân,cùng một số chị em dân oan đi cùng.Công an đông như kiến nên tôi cũng ngại đến làm quen.7h15,lực lượng cảnh sát giao thông dùng dây thừng chắn con đường Hoàng Diệu cắt ngang với đường Điện Biên Phủ đi qua trước toà đại sứ quán Trung Quốc,cảnh sát đứng hai bên đường làm nhốn nháo người qua lại.Một thanh niên đi xe máy đến xuống xe,anh dựng xe bên lề đường,lấy máy ảnh chụp cảnh công an  dùng dây thừng cắt ngang tuyến đường Hoàng Diệu.Lập tức đến vài chục công an cácloại xông  tới vây kín anh ta,xốc nách anh ta vào lề đường,mấy công an nổ xe máy yêu cầu anh ta lên xe rồi đi đâu đó,một người yêu cầu anh ta đưa chìa khoá xe máy rồi nổ máy cùng đi.Tầm 9h,có 4 sinh viên đi hai xe máy lai nhau, đầu xe cắm lá cờ đỏ sao vàng Việt Nam cỡ nhỏ,mặc áo phông, trên ngực và đằng sau ghi dòng chữ:”Hoàng Sa-Trường Sa là của Vệt Nam”.Xe vừa đến khu vực”cấm”,tiếng còi rít lên làm inh tai nhức óc.Bốn sinh viên hai trai,hai gái mặt tái mét,xuống xe.Tất cả lực lượng công an náo động xông tới, tạo thành vòng trong,vòng ngoài,nhốn nháo chẳng khác nào bắt được kẻ cắp giữa chợ đồng xuân,rồi họ đưa đi đâu không rõ.Vừa lúc đó công an tỉnh Hà Tây đến ép anh Vũ Hùng về,thế là còn một mình tôi ở đó quan sát,chẳng quen biết ai,tôi vào quán bia ngay dưới cột cờ Hà Nội, ở đó tầm quan sát bao quát được cả khu vực.Có đến chục người tôi nhìn không phải công an,họ ngồi trong tâm trạng bất an,tôi ngồi gần đó để nghe ngóng tình hình và tôi nhận ra ngay họ là những bậc phụ huynh của các sinh viên đến đây để “đón lõng”con em mình.Một chị thấy tôi vào liền chuyện hỏi tôi:
-Anh ra đây đón cháu hay sao?
-Không,tôi ra đây ngắm cảnh.Nghe nói hôm nay giới sinh viên tổ chức biểu tình chống Trung Quốc tại đây,tôi tò mò đến xem,nhưng có thấy gì đâu?Sinh viên chẳng thấy,trí thức cũng không, đến cả người dân cũng vắng,hình như người ta chẳng quan tâm đến sự kiện này!
- Chắc anh ở xa đến đây phải không?
-Vâng,tôi ở xa,tôi có việc về Hà Nội,nhân tiện đi chơi vào đây xem sự thể thế nào!
-Tôi ở Hà Tây,hôm qua tôi cũng đến đây để tìm thằng con tôi nó đang học ở Hà Nội,tuần này nó không về tôi sốt ruột lắm,sợ nó đi tham gia biểu tình thì chết,nhà trường đuổi học đấy!
-Chị nói đùa chứ ai lại đi đuổi học! được dịp tôi tò mò gợi chuyện.
Mấy người đàn ông ngồi bàn cạnh tôi quay sang tôi tiếp chuyện.
-Không đùa đâu anh!An ninh lùng xục vào các trường đại học để nắm bắt tình hình,lên danh sách những sinh viên hăng hái tuyên truyền vận động mọi người tham gia xuống đường biểu tình,họ đã làm việc với nhà trường.Nhà trường quán triệt nghiêm cấm sinh viên tham gia biểu tình,trường cũng có công văn gửi các gia đình phụ huynh có biện pháp ngăn chặn bọn trẻ xuống đường tham gia biểu tình.Thằng con tôi hôm qua thứ 7 nó không về, điện thoại nó tắt,tôi lo lắm,hôm qua lên trường tìm nó không thấy,hôm nay tôi lại lên nó đi đâu rồi,bây giờ tôi phải đến túc trực ở đây để tóm nó về cho nó một trận.Anh bảo không lo sao được!
-Các bác đón ở đây làm sao mà thấy nó được!công an họ chặn các ngả đường từ rất xa,cách đây phải đến cây số rồi,làm sao mà lọt vào đây được.Cả cái phường Điện Biên này họ quán triệt nghiêm cấm người dân không được bén mảng đến đây,gia đình nào có con em tham gia biểu tình,gia đình mất tiêu chuẩn văn hoá,là cán bộ, Đảng viên bị kiểm điểm…nên các bác thấy đấy có người dân nào đến đây đâu!mà nghe nói,các phường lân cận xung quanh đây đều được quán triệt thế.Chị chủ quán cho biết.
-Gìờ thì biết tìm chúng nó ở đâu bây giờ!
-Tốt nhất là các bác về đi,chứ đón ở đây không bao giờ gặp bọn nó đâu!chị chủ quán quả quyết.
Mọi người ngán ngẩm rồi rủ nhau ra về.Tôi cũng đứng dậy đi ra chỗ khác nghe ngóng tình hình.Xuất hiện có hai nữ thanh niên còn rất trẻ đi xe máy lai nhau vào gửi xe dưới cột cờ Hà Nội,người trông xe chưa kịp đưa chiếc vé cho hai nữ thanh niên thì ba công an an ninh mặc y phục ập đến.
-Hai cô ở đâu đến, đến đây làm gì?một công an hách dịch hỏi.
-Chúng cháu đi chơi.
-Chơi gì ở đây!chơi với ai?mở cốp xe ra kiểm tra, đưa chìa khoá đây!
-Có gì đâu ạ!
-Đưa chìa khoá đây!một công an quát.
Lực lượng công an xúm vây xung quanh kín hai nữ thanh niên,thấy vậy mọi người kéo đến xem càng đông,tạo thành đám đông nhốn nháo,có mấy  thanh niên chen lấn vào vòng trong hỏi han tình hình,trong số này tôi nhận ra anh Phạm Đức Chính,Chính nhận ra tôi liền đến gần tôi.
-Anh xuống lúc nào vậy?
-Anh xuống sáng nay.
-Một mình à!
Mình anh thôi.Vũ Hùng  vừa bị công an ép về.
-Công an chặn hết các ngả đường,sinh viên không thể tập kết được anh ạ,không thành rồi.
Một công an mở cốp xe lôi ra một lá cờ đỏ sao vàng mới được gấp cẩn thận,viên sỹ quan công an như vớ được chứng cứ quan trọng, đặt lá cờ  lên trên yên xe,tay đập xuống lá cờ quát to:”cái gì đây?”.Hai nữ thanh niên mặt tái mét im lặng.
Một thanh niên vẻ bức xúc chen lấn mọi người lao đến chỉ tay vào mặt viên sỹ quan công an:” ông làm gì thì làm tôi cấm ông xúc phạm tổ quốc!”viên sỹ quan bị bất ngờ chưa hiểu ra điều gì lên giọng.
-Tôi làm gì?
-Làm gì à!mày đập tay xuống lá cờ trước mặt mọi người đó là hành động sỉ nhục tổ quốc!mày giỏi cứ đập lần nữa trước mặt tao để xem tao không đập nát mặt mày ra không!
Viên sỹ quan tịt họng ngẩn tò te trước mặt mọi người,mấy người khác lên tiếng:
-Loại vô học,mất dạy, đấy mà đòi làm công an à!
Một viên sỹ quan khác liền lấn tới ra lệnh:” đưa hai cô này về đồn giải quyết,không làm việc ở đây.”
-Cháu có làm gì mà phải lên đồn!
-Cứ đi rồi biết!
-Cháu không làm gì nên tội,cháu không đi!
-Có đi không!viên sỹ quan quát.
Anh phạm Đức Chính từ náy quan sát ở ngoài thấy vậy liền nhảy vào cuộc:”các em không có tội tình gì,các ông đừng làm cho các em nó sợ!mang theo một lá cờ của tổ quốc Việt Nam thân yêu của mình mà lại ghép là có tội là sao?không ai tiếp lời anh Chính.Tiếng còi rít lên,hai công an làm nhiệm vụ mở đường để đưa hai nữ thanh niên đi lên đồn. “dẹp ra,dẹp ra để lấy đường đi nào.”Mọi người tản ra,họ ép hai nữ thanh niên lên ngồi sau xe máy rồi đi mất hút,mấy thanh niên chửi đổng theo sau:”lũ khốn nạn!”
-Ta đi ăn cơm đi anh!kết cục cũng chỉ đến thế thôi!Phạm Đức Chính thở dài.
-Đi.
Hai anh em vào quán cơm bình dân,một tốp công an ba người bám theo rồi họ cũng ngồi sát chúng tôi gọi đồ ăn tiện thể đôi việc. Điện thoại gọi cho Chính liên tục,anh phải trả lời hết cuộc này đến cuộc khác về kết cục cuộc biểu tình.Tốp công an ngồi cạnh quên cả ăn để theo rõi các cuộc đàm thoại của Chính.Cơm xong,tôi bắt xe buýt ra bến xe Lương Yên rồi đi xe về Lạng Sơn.
Chủ nhật tuần sau(23/12/2007)tôi lại đi Hà Nội, đến địa điểm cũ(trước đại sứ quán Trung Quốc),một khung cảnh diễn ra y nguyên như chủ nhật tuần trước,vẫn công an choán ngập khu vực vườn hoa Lê Nin;vẫn đầy dẫy xe cảnh sát các loại xếp hàng dọc bên lề đường Cát Linh;vẫn vắng bóng sinh viên,chỉ khác chút là lực lượng dân chủ và dân oan tập trung khá đông, được dịp tôi làm quen được với nhiều người.Công an Hà Nội bắt đầu hỏi thăm tôi,một tốp công an mặc thường phục đến trước mặt tôi,một người hỏi:
-Anh Hồi xuống đây làm gì?
-Tôi đi chơi Hà Nội.
-Anh ra đây có người gặp riêng anh!
-Ai gặp tôi thì ra đây,tôi không đi đâu hết!
Một người khác rút bao thuốc lá mời tôi:
-anh hút với tôi điếu thuốc!
-Cảm ơn tôi vừa hút xong.
-Tôi mời anh điếu thuốc!giọng anh ta gắt gỏng,tôi hiểu ý anh ta muốn cà khịa tôi.Nhưng tôi bình tính nhã nhặn:
-xin lỗi anh tôi vừa hút xong.
-Anh ra đây tôi gặp riêng tý!vừa nói anh ta vừa kéo tôi ra chỗ vắng,tôi phản đối.
-Anh nói gì thì nói tại đây,tôi không ra đâu hết!
Tôi bắt đầu to tiếng,mấy anh em dân chủ,dân oan kéo nhau đến gần tôi.Thấy vậy họ bắt đầu chuyển hướng.
-Thôi anh ra đây uống nước.
Rồi người kéo,người đẩy tôi ra quán nước cạnh đó.Mấy chị em dân chủ,dân oan bắt đầu lên tiéng chọc tức công an.
-Anh Hồi ơi!cho bọn em đi cùng với!cho bọn em uống bia với!trời ơi khát quá mà chẳng có ma nào mời.Anh Hồi ơi sao lại có người tốt với anh thế nhỉ!người ở đâu ra đấy?chắc trên trời rơi xuống sao mà có tiền ép người khác uống bia, lạ nhỉ!Anh Hồi thích thật đấy!
Tốp công an sắc mặt tối sầm lại,giả vờ câm, điếc không một ai lên tiếng. Một người đề nghị chuyển vào bên trong cho khuất mắt đám chêu chọc này.
-Anh Hồi cứ ngồi đây uống nước,tý có người đến gặp anh.
-Công an Lạng Sơn thuê các anh giữ tôi lại chứ gì!
-Anh nói thế cũng được,chẳng sao!
Lúc sau trưởng phòng PA38 công an Lạng Sơn Hoàng Anh và đội trưởng Lê Duy Thực đến.Tốp công an Hà Nội tranh thủ gọi đủ mọi thứ nào là bia,cà phê,nước ngọt,thuốc lá loại sang tới tấp,bày la liệt trên bàn.
-Anh Hồi xuống tham gia biểu tình đấy à?trưởng phòng Hoàng Anh hỏi.
-Anh cũng định tham gia biểu tình hay sao mà xuống tận đây!tôi cười,mọi người nhìn tôi cũng cười.
-Anh làm anh em khổ vì anh lắm rồi đấy!
-Tôi đi Hà Nội chơi chứ làm gì đâu mà làm khổ các ông!các ông tự nghĩ ra lắm chuyện,tự vẽ ra lắm việc!
-Thôi uống nước rồi tý về,tôi đến đón anh về đây!
-Không.Tôi đi xe ngoài,tôi cũng sắp về đây.
-Xe đã đến đây rồi,anh lên xe cùng về.
-Tôi về thẳng ngay,các anh cứ đi việc của các anh.Nói rồi tôi đứng dậy đi ra chỗ anh em dân chủ,dân oan chia tay họ rồi đi ra bắt xe cửu ra bến xe về Lạng Sơn.Hai công an Hà Nội chạy ra kéo tôi lại để đi xe trưởng phòng PA38 Lạng Sơn,tôi chống lại,thấy thái độ của tôi kiên quyết,họ để tôi về.
 Sáng hôm sau,trưởng phòng công an Hoàng Anh triệu tập tôi lên làm việc tại đồn công an huyện.Chẳng có nội dung gì mới ngoài việc đọc lại cho tôi nghe bài trả lời phỏng vấn của tôi với đài Úc Châu do chị Bảo Khánh thực hiện, rồi họ lên giọng chỉnh huấn tôi một thôi,một hồi.Tôi chẳng thèm tranh luận,cứ ngồi để họ nói cho hết thời gian rồi về.
Nhớ lại tháng 2 năm 1979,hồi đó tôi làm kế toán văn phòng huyện uỷ,tôi nhớ vào tối thứ bảy ngày nghỉ,tôi về nhà trong quê,9h30 tối, đài tiếng nói Việt Nam phát đi thông cáo đặc biệt:”quân xâm lược bành trướng Trung Quốc đã tiến hành xâm chiếm nước ta trên toàn tuyến biên giới của tổ quốc”tôi giật mình trỗi dậy nghe toàn văn thông cáo.Cả gia đình tôi cũng đều thức giấc để nghe,mọi người bàng hoàng trước sự kiện này,vậy là tổ quốc một lần nữa bị giặc ngoại bang xâm lăng,đất nước lại bước vào cuộc chiến tranh mới,với kẻ thù đã từng là anh em, đồng chí,núi liền núi,sông liền sông.Suôt cả đêm tôi thao thức không ngủ được,chỉ mong trời sáng để đi ra cơ quan ngay. Thời đó ở miền núi xa xôi như quê tôi chưa có thông tin liên lạc,tôi sốt ruột lắm định đi ra đêm nhưng bố mẹ tôi ngăn không cho đi vì đêm tối, xe đạp không có đèn,với lại bố tôi bảo:” ăn khôn nói dại”sợ quân xâm lược đã tràn đến đây, chúng lùng xục bắt giết. Đài tiếng nói Việt Nam phát đi phát lại thông cáo đặc biệt rồi lại phát đi lệnh tổng động viên của chủ tịch nước và kết thúc bằng bài hát mà đến nay tôi không nhớ rõ tác giả nữa vì quá lâu bài hát đã đi vào rĩ vãng,nhưng lời bài hát thì có lẽ đã chôn chặt với cuộc đời tôi.
“Tiếng súng đã vang trên bầu trời biên giới,
  gọi toàn dân ta vào cuộc chiến đấu mới.
  quân xâm lược bành trướng dã man,
  đã dày xéo mảnh đất tiền phương!
  lửa đã cháy và máu đã đổ trên đất dải biên cương!
  Đất nước của ngàn chiến công,
  đang sục sôi khí thế hào hùng,
  những Chi Lăng,Bạch Đằng, Đống Đa
  đang gọi tiếp,tiếp những bản hùng ca.
  Việt Nam! Ôi đất Việt yêu thương,
  lịch sử đã trao cho người, một sứ mạng thiêng liêng,
  mang trên mình còn lắm vết thương,
  người vẫn hiên ngang ra chiến trường
  vì một lẽ sống cao đẹp của mọi người, độc lập-tự do.”
Ngay tối hôm đó,tôi đã thuộc bài hát,tôi vừa hát theo đài nước mắt tôi trào ra vì bài hát là thông điệp gửi đến đồng bào cả nước: tổ quốc đã bị dày xéo, đất nước đã bị xâm lăng,máu của đồng bào,chiến sỹ ta đã đổ,thức tỉnh toàn dân tộc ta tiếp tục bước vào cuộc chiến đấu mới.
Sáng hôm sau tôi đi ra huyện sớm,bố tôi tiễn tôi đi một chặng đường dài cốt để nghe ngóng,thám thính tình hình xem bọn giặc tàu đã đánh chiếm nước ta đến đâu,thấy an toàn vì nó chưa đánh đến cái huyện phía sau của tỉnh Lạng Sơn này, bố tôi mới yên tâm quay về.Bắt đầu đến thị trấn huyện lỵ,từng đoàn người ở tuyến trên di tản xuống, huyện tôi bỗng chốc trở thành huyện hậu cứ của tỉnh,có trách nhiệm bố trí nơi ăn,chốn ở cho người dân sơ tán.Từng tốp xe tải chở những người lính bị thương ngồi,nằm vật vã trên thùng xe về tuyến đường đi qua thị trấn huyện lỵ tôi.Họ vẫy chào đồng bào với vẻ mặt tự tin như muốn gửi thông điệp tới mọi người về niềm tin tất thắng.Người dân người đứng,người ngồi ở hai bên đường vẫy chào họ không cầm nổi nước mắt,họ tung lên xe những tấm mía,chiếc bánh,gói kẹo và có cả những đồng tiền cho thương binh.Nhiều chị đứng xem trong tay chẳng có gì,chút chiếc khăn trên đầu,trên cổ tung lên xe cho họ với hy vọng làm vợi cơn đau,cái rét của tiết trời đầu xuân của vùng núi xứ Lạng.
Cơ quan huyện uỷ,ngày nghỉ nhưng không ai bảo ai,mọi người đều có mặt đông đủ.Tôi bắt tay vào việc ngay theo sự phân công của thủ trưởng cơ quan, quét dọn,sắp xếp chỗ nghỉ cho các gia đình của các vị lãnh đạo của tỉnh uỷ vừa sơ tán xuống.Tối hôm đó chi đoàn chúng tôi họp đột xuất, lãnh đạo của huyện đoàn đến dự.Nội dung sinh hoạt là thông báo toàn bộ thông cáo đặc biệt của Đảng,nhà nước,lệnh tổng động viên của chủ tịch nước,phát động toàn thể đoàn viên,thanh niên trong độ tuổi đăng ký tình nguyện lên đường bảo vệ Tổ Quốc.Một trăm phần trăm đoàn viên trong chi đoàn chúng tôi ký tên tình nguyện nhập ngũ.Có điều kỳ lạ,khi sinh hoạt xong,chi đoàn tổ chức học bài hát mà tối qua đài tiếng nói Việt Nam vừa truyền đi,TW đoàn điện cho các cấp bộ đoàn  toàn quốc phải tổ chức học thuộc bài hát này.Cán bộ huyện đoàn trực tiếp hướng dẫn,không ngờ hầu hết các đoàn viên trong chi đoàn tôi đã thuộc lòng bài hát,tất cả chúng tôi hát đi ,hát lại,hầu hết mọi người vừa hát vừa khóc vì bài hát đã thay lời cho cả một dân tộc nói lên lòng căm phẫn đối với kẻ thù phương bắc dày xéo Tổ Quốc ta,thôi thúc thế hệ thanh niên muôn người như một lên đường chống ngoại xâm,bảo vệ Tổ Quốc.Mấy ngày sau,chúng tôi cũng được học tập nghị quyết của Đảng,xác định kẻ thù của nhân dân ta,theo đó đế quốc Mỹ là kẻ thù lâu dài,Trung Quốc là kẻ thù truyền kiếp,kẻ thù nguy hiểm,kẻ thù trực tiếp.Liên tiếp huyện tôi tổ chức các cuộc nói chuyện thời sự để đón những anh hùng,dũng sỹ trong cuộc chiến chống tàu là con em của địa phương đến kể chuyện về hành động dã man của kẻ thù,sự chống trả quyết liệt của quân và dân ta trong cuộc chiến không cân sức. Những người như chúng tôi được Đảng giáo dục thấm vào xương,vào thịt,không những căm ghét người Trung Quốc mà còn ghét bỏ cả những hàng hoá do Trung Quốc làm ra.
Sau một tháng chiếm đóng trên toàn tuyến biên giới phía bắc nước ta,bị thế giới lên án,cô lập,bài xích…bị lực lượng quân và dân ta chống trả quyết liệt,gây thiệt hại to lớn cho quân xâm lược,buộc nhà cầm quyền Trung Quốc phải tuyên bố rút quân vô điều kiện về nước.Ngay lập tức tôi  lên thị xã Lạng Sơn, được chứng kiến sự tàn khốc của cuộc chiến tranh,toàn thị xã trở thành đống đổ nát.Khu nhà làm việc của tỉnh uỷ được xây dựng từ thời kỳ pháp thuộc đẹp là thế nay ngổn ngang đống gạch,vữa vụn chồng chất lên nhau.Chiếc cầu bắc qua sông kỳ cùng ngày nào còn là niềm kiêu hãnh tự hào của người dân xứ Lạng,nay bị gãy từng khúc,hai đầu cắm xuống dòng sông, đoạn giữa vắt qua trụ cầu giáng vẻ bám trụ đến cùng.Toàn bộ khu nhà uỷ ban tỉnh,các sở,ban ngành tỉnh,thị xã tan hoang.Từng gốc cây dạ hương,cây xồi cổ thụ sơ sác,nham nhở do những loạt đạn bắn.Thị xã chưa hết mùi hôi tanh do những thây xác quân thù lẫn của đồng bào,chiến sỹ ta bị vùi sâu trong đống đổ nát,bị vướng kẹt dưới dòng chảy của con sông kỳ cùng và máu của họ thấm sâu trong lòng đất chưa kịp phân huỷ.Thị xã vắng tanh,thỉnh thoảng gặp những tốp người đi tìm người thân do chạy giặc bị thất lạc đến giờ còn chưa biết sống chết ra sao!cũng có người vẫn bần thần đi tìm thi thể người thân của mình với nét mặt ngơ ngác kinh hoàng.  
Thế rồi cùng với thời gian  năm tháng trôi đi,cuộc sống đời thường tất bật những lo toan, rồi lòng căm thù cũng dần dần nguôi vợi. Đảng cũng ít nhắc đến sự kiện đau thương này.Quan hệ hai Đảng,hai Nhà Nước được bình thường hoá trở lại.Người dân tin vào sự chèo lái của Đảng,gác lại sự hận thù để có cơ hội tìm kế mưu sinh.Với tôi một mặt do công việc đời thường cuốn hút,cộng với việc tuyệt đối tin tưởng vào sự lãnh đạo của Đảng,luôn cho Đảng là anh minh,sáng suốt, và tự thấy mình không có bổn phận nghĩ đến tầm chiến lược,tầm vĩ mô của đất nước,bởi vậy tôi cũng chẳng quan tâm để ý đến tiến trình trong quan hệ song phương giữa hai Đảng,hai Nước Việt-Trung.
Vào những năm 90 của thế kỷ trước,khi mà Liên Xô và các nước XHCN đông âu sụp đổ,tôi bắt đầu quan tâm và có thái độ nghiêm túc nhìn nhận lại cuộc chiến biên giới Việt Trung tháng 2 năm 1979.Tôi bắt đầu mới nhận ra rằng đã từ lâu Đảng,Nhà Nước ta đã không nhắc đến cuộc chiến tranh biên giới đầy đau thương này.Tôi có mấy anh bạn là thương binh chống Tàu năm 1979,mấy lần gặp nhau, có lần tôi giới thiệu với kách lạ:”anh là thương binh chống Tàu”.Mấy anh bạn tôi phản lại:”bây giờ người ta gọi là thương binh trong cuộc chiến tranh biên giới phía bắc,không ai gọi là chống Tàu nữa đâu”,tôi ngớ người và xấu hổ vì thấy mình lạc hậu với thời cuộc.Thế rồi hai bên tiến hành cắm mốc biên giới Việt- Trung,dư luận trong và ngoài nước có nhiều bất bình vì cho rằng Việt nam có nhiều nhượng bộ,thoả hiệp cho Trung Quốc lấn sang đất ta nhiều km2 tại mốc giới Mục Nam Quan Lạng Sơn,thác Bản Dốc Cao Bằng…nhưng phía ta thì khẳng định đó là luận điệu của các thế lực thù địch chống phá cách mạng nước ta.Bản thân tôi cũng không có điều kiện để đến nơi xem xét,dù có đến thì cũng không dễ gì được vào tận nơi địa điểm mốc giới vì bộ đội biên phòng canh giữ cẩn mật.Cho đến mới đây vấn đề Hoàng Sa,Trường Sa được phanh phui ra ánh sáng,không riêng gì tôi mà rất nhiều người thấy hẫng hụt về việc chăm lo,bảo vệ chủ quyền lãnh thổ Tổ Quốc của Đảng,Nhà Nước.Năm 2007,tôi mới biết được Sự kiện năm 1958,chính phủ Việt Nam ra công hàm công nhận một phần lãnh hải của Việt Nam thuộc lãnh thổ Trung Quốc,thông qua một số anh em,bạn bè chiến hữu ở nước ngoài thông tin cho tôi.Không tin được điều đó là sự thật,tôi hỏi nhiều người trong nước không ai biết,kể cả những người đã từng là cán bộ cấp cao trong đảng cộng sản cũng cho là luận điệu vu khống,bôi nhọ Đảng, chính phủ Việt Nam.Họ cũng ngớ người ra khi thấy chính thức chính phủ Việt Nam đưa ra lời biện minh,giải thích dư luận.
Tháng hai năm nay,năm 2009,tròn 20 năm cuộc chiến tranh xâm lược của chính quyền Bắc Kinh tiến hành trên toàn tuyến biên giới phía bắc nước ta,không một tờ báo, đài nào nhắc đến sự kiện này.Trong khi đó cuộc chiến tranh “giải phóng Miền Nam” được tổ chức long trọng trên khắp mọi miền đất nước.Tôi gặp một người bạn thương binh chống tàu hỏi:
-Năm nay tròn 20 năm cuộc kháng chiến chống bành trướng,sao không thấy Đảng,Nhà nước tổ chức kỷ niệm?
-Tôi van ông! ông nhắc đến làm gì!mỗi lần nhắc đến “lòng đau như thắt,nước mắt tuôn trào”,bây giờ đã là  mười sáu chữ vàng:”Láng giềng hữu nghị,hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài,hướng tới tương lai”và còn hơn thế nữa “láng giềng tốt,bạn bè tốt, đồng chí tốt,và đối tác tốt”rồi.Tôi mà giơ cái tay cụt của tôi ra bây giờ còn mắc tội là đằng khác!
-Đùa vậy thôi chứ tôi hiểu nên mới đến chia sẻ với ông!
-Ông thấy!bao nhiêu người ngã xuống để bảo vệ từng tấc đất,vậy mà bây giờ để nó ngang nhiên lấn biển,lấn đất,thậm trí còn kêu gọi nó vào khai khoáng tài nguyên,bán rẻ như cho không.Vận nước hết rồi ông ạ.
Gặp lại người bạn,anh từng là dũng sỹ diệt giặc Tàu,hồi đó anh được mời đi nói chuyện đánh tàu khắp mọi nơi,tổ chức bố trí cho anh đi sang Liên Xô tập huấn, kết hợp tuyên truyền để tranh thủ sự giúp đỡ của bạn bè quốc tế ,anh từ chối kiên quyết không đi,anh tuyên bố rõng rạc :”Tôi là chiến sỹ,sứ mệnh của tôi là  bảo vệ biên cương của tổ quốc,chừng nào tổ quốc chưa yên,tôi không thể rời khỏi mảnh đất biên cương này.”Tôi gợi chuyện về cuộc chiến cách đây hai mươi năm mà anh là một trong những thần tượng trong thời điểm lịch sử đó,anh ta phản ứng làm tôi giật mình.
Tôi biết có thể sau này tôi trở thành kẻ phạm tội vì diệt quá nhiêù giặc Tàu.Tiến tới con cháu tôi nó không dám kê khai trong lý lịch về bố nó, ông nó có công trong kháng chiến chống bành trướng là chắc.Tôi mà biết thời cuộc thế này thì tôi chạy đầu tiên khi bọn giặc tàu tràn đến.Cũng may mà còn giữ được cái gáo về.Thời cuộc sớm nắng,chiều mưa,trưa áp thấp.Hôm nay đúng,mai sai,hôm nay là người có công,mai thành kẻ có tội, chẳng biết đâu mà lần.Vừa hôm trước là kẻ thù,mà là kẻ thù nguy hiểm,kẻ thù trực tiếp,vừa hôm trước chính Đảng ta tuyên bố: đất của họ dù là tấc đất tấc vàng ta cũng không bao giờ động đến, đất của ta dù là một tấc  đá vôi nhưng kiên quyết không cho bất kỳ kẻ nào động đến, đó là nguyên tắc bất di,bất dịch,đó là vấn đề toàn vẹn lãnh thổ, đó là vấn đề thiêng liêng bất khả xâm phạm.Tôi chẳng biết chiến lược của các bố TW thế nào nhưng là người dân,người chiến sỹ đã từng rơi vãi xương,máu của của mình ở chiến trường nghe chuyện ta phải nhượng bộ,phải hệ luỵ bọn chúng thấy ô nhục lắm.Ngày xưa ông cha ta chẳng cần gắn bất kỳ loại chữ nào kể cả bằng đất sét  trong quan hệ với bọn tàu nhưng vẫn giữ  được toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc,vậy mà bây giờ nào là chữ vàng,nào là hợp tác toàn diện…nhưng đất vẫn mất,biển vẫn mất.Thử hỏi còn đâu:” Độc Lập-Tự Do-Hạnh Phúc’ở cái đất nước này!
Chia tay anh ra về,người tôi như mất thăng bằng, bởi cuộc đàm luận với anh mở ra cho tôi tầm nhìn sâu hơn,rộng hơn và thực tế hơn về hiện trạng đất nước.Tôi lại nghĩ đến bauxite Tây nguyên, người Trung Quốc đã vươn ra biển đông và đã gặt hái được những thành công quan trọng,trong tương lai sẽ thu lượm được nhiều hơn.Trong đất liền,Trung Quốc đã tạo được sự ảnh hưởng to lớn của mình bằng những hàng hoá tràn ngập vào thị trường Việt Nam,bằng các chính sách mậu dịch thu hút, điều chỉnh lúc khan hiếm,lúc tắc nghẽn,dư thừa;bằng một lực lượng đông đảo người hoa nắm trong tay một lượng tài sản kếch sù,có thể chi phối,thao túng nền kinh tế Việt Nam khi cần.Nền văn hoá Trung Hoa đến nay đã mang tính phổ cập trong toàn bộ đời sống xã hội Việt Nam. Ở Tây Nguyên thì khác,sự ảnh hưởng của người Trung Hoa trên mọi lĩnh vực ở dải đất này chưa hầu như chưa có,Trung Quốc phải nhằm tới địa điểm này một mặt tổ chức khai thác bauxite,nguồn lợi đáng kể cho họ,mặt khác chiếm được vị trí chiến lược về quân sự trên toàn cõi Đông Dương, chủ chương đồng hoá dân tộc Tây Nguyên,với âm mưu biến Tây Nguyên thành đặc khu trực thuộc Trung Quốc. Không phải ngẫu nhiên Trung Quốcđi  thuê đất ở hai nước láng giềng ta liền kề với Tây Nguyên với diên tích rộng lớn,với thời hạn dài đến trăm năm.Về phía Việt Nam một mặt muốn đẩy nhanh tốc độ tăng trưởng kinh tế nhất là vùng Tây Nuyên vốn đã nghèo để củng cố niềm tin chế độ, mà cách dễ ràng nhất là bán tài nguyên thiên nhiên,nguồn dự trữ cuối cùng của đất nước là bauxite,và cũng thông qua đó có lợi ích của các bên trực tiếp quản lý,điều hành dự án.Mặt khác là sự đánh đổi lấy sự ổn định trên các điểm đang có chanh chấp, như tuyên bố của Việt Nam “Việt Nam mong muốn có sự ổn định hiện trạng,không làm tình hình phức tạp thêm,”. Là việc làm mang tính thế chấp, tín chấp để đảm bảo cho sự che chở của của một “cường quốc”trong tình hình hiện nay.
Cuộc cách mạng dân chủ-nhân quyền ở Việt Nam chắc chắn sẽ thành công sớm hơn so với Trung Quốc vì phong trào đấu tranh dân chủ ở Việt Nam phát triển mạnh,rộng khắp hơn,mặt khác Việt Nam là thành viên các nước ASEAN,không lâu nữa khối này sẽ có Nghị Viện chung, đồng tiền chung,biên giới của mỗi quốc gia sẽ không còn là nơi khoanh vùng để cho các nhà độc tài thả sức hành xử thần dân của mình,vai trò lãnh đạo tuyệt đối của Đảng tự nó sẽ mất.Lúc đó Tây Nguyên sẽ là nơi ẩn náu,là an toàn khu,là nơi nương thân thích hợp cho những nhà độc tài co cụm lại núp dưới sự bảo trợ của thiên triều,bởi lúc đó Tây Nguyên đã là đất của Trung Quốc, để rồi có chỗ dừng chân,có thời gian tính kế hoặc là tìm cách chống phá hoặc là tìm đường tị nạn.Theo tôi đó là lời giải đáp tại sao Đảng cộng sản Việt Nam bất chấp dư luận,bằng mọi giá thực hiện bằng được dự án khai thác bauxite Tây Nguyên.
Trở lại sự kiện sinh viên kêu gọi tổ chức biểu tình phản đối Trung Quốc dùng luật hoá chiếm quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa của Việt Nam .Tôi khẳng định rằng việc huy động lực lượng hùng hậu với các phương tiện tối tân tập trung trước toà nhà đại sứ quán Trung Quốc đó không chỉ với mục tiêu để chấn áp sinh viên. Vì nếu chỉ đơn thuần chấn áp sinh viên thì không cần huy động đến một lực lượng lớn như vậy,chỉ cần thông báo đến nhà trường, đến các gia đình phụ huynh, đe doạ đuổi học như họ đã làm thì đã ít người dám xuống đường biểu tình,cùng lắm bố trí một lực lượng chặn hai đầu đường đi qua đại sứ quán Trung Quốc là mọi việc đã yên tâm,thậm trí không cần đến lực lượng công an ra tay,mà chỉ cần đội cờ đỏ của thanh niên phường Điện Biên đứng ra dẹp đã là xong.
Đây chính là hình ảnh của Việt Nam chứng minh với thiên triều rằng:Việt Nam sẵn sàng hành động để đáp lời cảnh báo của Trung Quốc vừa ra tuyên bố trước đó:”Trung Quốc không muốn thấy hình ảnh chống Trung Quốc tại Việt Nam”;là hành động chứng tỏ sự tuân thủ của Việt Nam với Trung Quốc,vì lợi ích của Trung Quốc,Việt Nam sẵn sàng làm bất cứ điều gì để Trung Quốc hài lòng;là minh chứng sống để xoá tan mọi ngờ vực về lòng trung thành của Việt Nam đối với Trung Quốc;là hành động thiết thực,góp phần củng cố sự câu kết ngày càng bền chặt vì lợi ích hai Đảng cùng mang bản chất độc tài.

No comments:

Post a Comment