Thursday, April 9, 2009

ĐỐI MẶT (24)

Sáng hôm sau, 21 tháng 5 năm 2007, Thường Trực Huyện Ủy gọi điện thoại mời tôi đến gặp và đưa cho tôi một thông báo của Huyện Ủy do Bí Thư Huyện Ủy ký. Nội dung của thông báo ghi: ông Vi Đức Hồi, cán bộ Ban Tuyên Giáo Huyện Ủy được nghỉ chờ làm thủ tục nghỉ chế độ, kể từ ngày 21 tháng 5 năm 2007.
            -Anh có ý kiến gì không? Thường Trực Huyện Ủy hỏi tôi.
            -Không. Tôi đáp.
            -Anh cho tôi giao phòng làm việc hôm nay?
            -Vâng, lát nữa Văn Phòng sẽ nhận.
            -Tháng 8 tới mới có đợt giám định sức khỏe, anh cứ ở nhà chờ, khi nào có anh em sẽ báo anh đi giám định. Đây là thủ tục thôi, từ trước đến nay chưa ai đi giám định lại không đạt cả, anh yên tâm.
            -Vâng, cảm ơn các anh đã tạo điều kiện.
            -Anh dự định làm gì thêm không?
            -Tôi chưa có dự định gì.
            -Anh nghỉ chế độ trước tuổi sẽ bị thiệt thòi nhiều, thu nhập của anh sẽ mất đi đến một nửa so với đi làm, cuộc sống sẽ khó khăn hơn. Anh nên tìm việc gì đó làm thêm để có thu nhập,  ổn định cuộc sống, giành sức chăm lo gia đình. Chỗ anh em chân tình khuyên anh đừng lấn sâu thêm nữa, người ta châm chước cho anh nhiều rồi, rồi đây anh sẽ gặp nhiều khó khăn hơn, mọi việc làm của anh sẽ không qua được mắt họ đâu, nhất cử, nhất động của anh đều bị theo rõi,  giám sát. Bây giờ Đảng, Nhà Nước người ta cũng biết sửa sai rồi, không cứng nhắc như ngày xưa nữa. Xét cho cùng thì anh cũng không thể xoay chuyển được tình thế đâu, cỡ lãnh tụ như Trần Độ, Trần Xuân Bách, Hoàng Minh Chính còn chẳng làm được trò chống gì nữa là mình.
            
-Cảm ơn đã cho lời khuyên chân tình.
            -Anh em cũng hiểu trên bước đường công tác của anh gặp nhiều trắc trở, một số người khác họ thuận lợi hơn, tuy nhiên nếu đem so sánh thì nó vô cùng,  nhưng xét cho cùng chỉ là sự phân công của tổ chức, biết là anh cấn cá nhiều!
            Anh nhầm rồi, quá trình làm việc với nhau anh có thấy tôi biểu hiện tiêu cực gì không?
            -Tuy nhiên là anh không biểu hiện gì, vì thì thế nên khi xẩy ra chuyện này mọi người mới bất ngờ đến ngã ngửa ra, thật không ai nghĩ là anh lại thế!
            -Hôm qua tôi đã nói hết rồi và đó là sự thật từ đáy lòng tôi.
            -Thôi bây giờ thì còn biết nói thế nào nữa! anh em chỉ khuyên anh vậy thôi.
            -Vâng, rất cảm ơn.
            -Việc hôm qua nhiều người không hài lòng về thái độ của anh! nhất là trên Tỉnh, các ông ấy tỏ ra rất tức tối nhưng vì thời gian buổi chiều có hạn, mặt khác người ta cũng chẳng muốn nói ở phạm vi rộng vì không có lợi. Ngay cả anh em chúng tôi cũng cảm thấy không hài lòng nữa là Tỉnh!
            -Tôi không hiểu các anh muốn gì ở tôi nữa, tôi là người thành khẩn, dám làm,  dám chịu, tôi nhận tội cao nhất trong cá loại tội của Đảng, rồi tự nguyện cách chức, xin thôi việc vẫn chưa đủ sao?
            -Vấn đề là thái độ của anh. Anh thể hiện coi thường mọi người, coi thường Đảng, coi thường tổ chức. Thiết tưởng anh phải chảy nước mắt khi nhận những sai lầm khuyết điểm của mình trước Đảng, đằng này anh lại tỏ ra như không có gì xẩy ra đối với anh, cử chỉ, nói năng thiếu khiêm nhường. Bực nhất là trong lúc ăn trưa anh còn dám cầm ly đi chúc mọi người, chạm chén cả với cấp trên, thể hiện ta đây bất cần đời; rồi đến chiều khi anh lên phát biểu cảm tưởng, thái độ của anh không những không tỏ ra xúc động,  mà còn có những động tác tỏ vẻ rất hài lòng, thậm trí phấn trấn trước mọi người. Mọi người cảm tưởng anh không phải bị kiểm điểm, bị thi hành kỷ luật mà là dịp để anh thể hiệnsự  hãnh diện trước mọi người.
            -Đến giờ mà các anh vẫn chưa hiểu nội tâm của tôi sao? một lần nữa tôi nói với anh, tôi chẳng có gì phải tiếc nuối, chẳng có gì ăn năn, tóm lại tôi chẳng có gì phải bận tâm, còn mọi người muốn tôi phải theo ý mọi người thì đối với tôi không bao giờ làm được. Tôi trước đây vẫn thế, bây giờ vẫn thế và mãi mãi sau này vẫn thế.
            -Thôi được rồi, anh xuống bàn giao phòng đi.
            Tôi xuống phòng làm việc của tôi ở tầng một để bàn giao phòng. vừa mở cửa,  Bí Thư Chi Bộ cơ quan Huyện Ủy bước vào.
            -Anh làm bọn này bất ngờ quá!
            -Thành thật xin lỗi Bí Thư Chi Bộ nhé.
            -Lỗi với Tổ Chức, với Đảng chứ anh em mình có lỗi gì với nhau đâu!
            -Theo điều lệ Đảng thì việc khai trừ một Đảng Viên phải đưa ra Chi Bộ để kiểm điểm,  quyết định mới đúng chứ,  phải không?
            -Đúng ra là như thế,  nhưng cấp trên nói trường hợp của anh nó liên quan đến vấn đề an ninh- chính trị nên không thể đưa ra chi bộ được.
            -Làm trái điều lệ Đảng à?
            -Mình cấp dưới thì chỉ biết thi hành.
            -Anh cho chi bộ xin lại chiếc thẻ Đảng Viên! theo quy định,  anh biết đấy khi Đảng Viên bị khai trừ, Chi Bộ có trách nhiệm thu lại thẻ để nộp lên trên.
            -Vâng. Tôi biết việc đó nên không mang về, vẫn để ở trong tủ này.
Nói rồi tôi mở tủ lấy cho anh ta. Tôi gọi Phó Văn Phòng đến nhận phòng.
-Có phải làm biên bản, ký kết gì không? tôi hỏi.
-Không cần đâu, anh giao chìa khóa cho em là được rồi, những thứ gì của anh, anh cứ mang về, hay hôm nào lên lấy cũng được, không sao.
 Tôi giao chìa khóa rồi chào mọi người ra về. Tôi hiểu như vậy là từ nay tôi không còn liên quan đến cơ quan Huyện Ủy. Đúng như dự đoán, họ muốn nhanh chóng phủi hết trách nhiệm đối với tôi, tránh xa tôi để khỏi liên lụy, mang tiếng.  Và tôi biết rằng tôi đã được chuyển giao sang cơ quan Công An quản lý, giám sát.
Ngay chiều hôm đó,  Phó Trưởng Công An Huyện phụ trách về An Ninh Đỗ Thái Hòa điện cho tôi hẹn tối sang chơi. Viên Sỹ Quan này vốn là bạn khá thân của tôi, là người cùng trang lứa với tôi, anh ta có thời gian công tác trên 30 năm, trong đó có trên 20 năm làm cấp Phó, từ Phó Huyện rồi lên Tỉnh làm Phó Phòng,  sau đó lại về Huyện làm Phó Huyện. Có đến chục lần cấp Trưởng nghỉ hưu, lên chức hoặc kỷ luật, thuyên chuyển công tác, cũng là chục lần cơ hội hy vọng để lên thay cấp Trưởng,  nhưng không hiểu sao vẫn không lên được. Nay đã ở tuổi 54-55, cái tuổi mà cánh Lính Công An kháo nhau ở lực lượng Công An Địa Phương này duy nhất chỉ còn lại anh ta. Tôi rất hiểu anh bạn của tôi sẽ rất sốt sắng bởi một mặt là nhiệm vụ được giao rất mới mẻ, rất đặc biệt, chưa hề có tiền lệ, nên được cấp trên quán triệt sâu sắc, chắc chắn cấp trên cũng chẳng tiếc lời:  nào là rất tin tưởng; nào là rất hy vọng vào sự thành công, và rất có thể có những hứa hẹn về một tương lai gần đang trong tầm tay,  bởi trúng vào thời điểm Trưởng Công An Huyện chuẩn bị được đề bạt lên Phó Giám Đốc Công An Tỉnh, có thể nói đây là thời cơ cuối cùng, hy vọng cuối cùng của cuộc đời anh ta. Và mọi dự đoán của tôi đã rất chính xác.
 Tối hôm đó một mình Phó Công An Huyện đến nhà tôi, anh ta mang theo túi quà, trong đó có cả thuốc lá đến biếu tôi.
-Tôi được cấp trên phân công gần gũi, động viên ông khá lâu rồi, từ ngày ông đi Tỉnh về cơ nhưng hôm nay tôi mới có dịp sang nhà.
-Vì hôm qua tôi mới có quyết định khai trừ Đảng và cách chức, nên hôm nay ông tiếp quản là phải! tôi đáp lại.
-Thế à, tôi có biết đâu!
-Thôi việc ông làm, ông không làm, người khác làm, việc tôi làm tôi chịu trách nhiệm.
-Đúng thế. Tôi chỉ có yêu cầu ông một việc nho nhỏ thế này thôi: ông đi đâu, ông điện cho tôi biết, có gì tôi cho ông lời khuyên, vậy thôi.
-Tôi về quê, hay đi xung quanh đây uống rượu chẳng hạn cũng phải điện cho ông?
-Xung quanh gần đây thì thôi, còn về quê, hay đi đâu xa khỏi địa bàn này ông điện cho tôi để bọn này biết, vì bọn này được giao nhiệm vụ nắm mọi hoạt động của ông.
-Rồi,  tôi hiểu!
-Làm cách nào ông liên hệ được với bọn ở Hà Nội?
-Trên mạng đầy dẫy địa chỉ,  ông không quan tâm,  không biết thôi. Ànhưng mà ông có máy nối mạng không nhỉ?
-Không, máy còn chả có nữa là mạng. Cả Huyện chỉ có 1 máy nối mạng ở phòng văn thư bảo mật, còn lại từ Huyện Trưởng trở xuống chẳng ai có.
Tôi sực nhớ lại lúc làm việc ở Ban Tổ Chức Tỉnh Ủy, cả Ban duy chỉ có máy Trưởng Ban, là Thường Vụ Tỉnh Ủy mới được kết nối mạng, hôm Trưởng Ban đi vắng, mọi người phải chờ đến mỏi mắt để lên mạng tìm các bài viết của tôi đăng tải. Thế mới biết Chế Độ Cộng Sản bịt thông tin được coi là bí quyết thành công trong chính sách cai trị.
 -Thời buổi này, đến cỡ như ông mà cả mạng internet cũng không có thì làm sao có được thông tin?
-Bọn này có thông tin nội bộ, ngoài ra là báo ngành, báo Đảng, thế thôi,  (cười) .
Rồi từ đó nhiều lần anh ta mời tôi đi uống bia, ăn cơm,  uống rượu, nhưng tôi tìm mọi cách từ chối khéo, thấy khó mời rồi anh ta cũng thôi luôn.  Thỉnh thoảng anh ta lại gọi điện thăm hỏi, rồi thi thoảng lại sang nhà tỷ tê và không quên mang theo túi quà, cây thuốc. . . đó là việc làm đầu tiên của viên Sỹ Quan Phó Công An Huyện đối với tôi.
Việc thứ hai anh ta xúc tiến là: tìm tất cả các số điện thoại của những bạn bè, thân thích của tôi để liên lạc. Nhiều anh bạn thắc mắc tại sao tự nhiên Công An hỏi số máy bàn, số di động của mình! tôi liền giải thích cho mọi người. Quả là như vậy, tôi đi đến đâu anh ta gọi điện hỏi thăm đến đó, không có điện thì gọi cho Công An khu vực, Công An Xã sục sạo đến nơi. Đây là  một cuộc đối thoại giữa Phó ông An Huyện Đỗ Thái Hòa với một gia đình:
-Ông Hồi đang ở đó phải không?
-Vâng. Gia đình trả lời
-Ai đấy! có việc gì không?
-Chúng tôi hỏi có ông Hồi đấy không thôi.
-Có cần gặp anh Hồi không?
-Không, chỉ hỏi vậy thôi.
Có những lần tôi với người bạn đi chơi về, vừa về đến nhà anh, vợ anh ta bức xúc:
-Các anh đi đâu mà để Công An suốt ngày bám đít thế?
-Làm sao, Công An đến đây à? anh bạn tôi gặng hỏi vợ.
-Hai anh vừa đi khỏi thì ôngHòa Công An gọi điện hỏi chú có ở nhà không? em bảo:
-Nhà em đi vắng.
-Đi với ông Hồi phải không?
-Vâng.
-Có việc gì không anh?
-Không. Cô nên khuyên bảo chú là cắt bỏ việc chơi bời, quan hệ với ông Hồi đi, ông đang là đối tượng chính trị, bọn tôi đang theo rõi, rây vào đó là ảnh hưởng đến bản thân, gia đình đấy!
-Đi ăn cỗ chứ có làm gì đâu mà chính tri, chính anh ở đây!
-Tôi nói thôi là thôi. Tôi là Hòa Công An đây!
-Vâng, em biết rồi.
-Thôi kệ nó, việc nó,  nó làm, mình có làm gì sai trái đâu mà sợ. Anh bạn tôi chấn an vợ.
-Nhưng bực lắm cơ,  cứ như người ta đi ăn trộm, ăn cướp không bằng!
Có mấy anh bạn tôi ở mấy xã thuộc vùng sâu, vùng xa, có dịp ra Thị Trấn, được tin tôi “gặp nạn”, đến thăm tôi, ở lại ăn cơm, hôm sau Công An khu vực đến tận nhà hạch sách, có người khiếp đảm, có người thách đố lại. Những ai là Đảng Viên, là Cán bộ từ đó “cạch”không dám đến; những người “vô sừng, vô sẹo”tỏ vẻ ra thích thú, càng đến nhiều như muốn khiêu khích. Có anh là sỹ quan Công An vừa nghỉ hưu, một hôm đến thăm tôi ở lại ăn cơm cùng gia đình, hôm sau bị Phó Công An Huyện Đỗ Thái Hòa gọi sạc cho một trận. Tức quá nhưng không làm gì được, biết là đã nghỉ hưu nhưng không dám cãi lại vì sợ bị liên lụy. Nhiều lần rượu vào không kìm được chửi đổng sau lưng thậm tệ. có mấy lần tôi  cùng người bạn đi ra khỏi địa phương, Công An xục sạo khắp mọi nơi, điện thoại các nơi tìm kiếm. Hai ngày sau, Trưởng Công An Xã đến gặp anh bạn tôi hạch sách:
-Hôm vừa rồi anh với ông Hồi đi đâu?
-Chú hỏi tôi với tư cách gì? anh em hay tư cách Trưởng Công An?
-Anh em,  tình cảm thôi.
-Nếu thế thì tôi nói với chú rằng tôi với ông Hồi đi ăn cưới. có gì không?
-Em hỏi vậy thôi vì Công An Huyện yêu cầu em hỏi cho rõ.
-Nói như thế là rõ rồi đúng không? tôi nói cho chú biết nếu hôm nay chú hỏi tôi với tư cách là Công An thì xin lỗi, tôi không có trách nhiệm phải trả lời. Tôi với Hồi chơi bạn với nhau từ lâu lắm rồi, lúc nó đang quyền chức tôi cũng chơi với nó, bây giờ tôi cũng chơi với nó. Nếu nó sai thì sai với Pháp Luật chứ nó không sai với tôi. Chúng tôi vẫn là bạn của nhau, không ai có quyền ngăn cản, nói rõ cho chú biết thế.
Từ đó Công An các cấp không hề đếm xỉa gì đến anh bạn tôi, mặc dù chúng tôi vẫn chơi với nhau thân thiết.
Việc thứ ba anh ta làm mà có lẽ tôi không thể nào quên được, đó là: có hai lần, Phó Công An Huyện dẫn một tốp Công An quân phục có, thường phục có,  đến trường Tiểu Học Kai Kinh gặp riêng vợ tôi với mục đích làm công tác tư tưởng. Tốp công an này đi bằng xe cảnh sát lao thẳng vào trường. Thầy, Cô giáo cùng các Cháu Học Sinh ngơ ngác, hoảng sợ vì thấy Công An ập đến tưởng sẽ bắt ai! lần thứ nhất họ nói mềm rẻo,  đề nghị vợ tôi cùng hợp tác vận động tôi từ bỏ con đường đấu tranh dân chủ. . . về nhà vợ tôi bức xúc, định lên tiếng phản đối nhưng rồi nghĩ chắc chỉ lần này thôi nên cố nén chịu. Không ngờ khoảng tháng sau tốp Công An lại đến, với số lượng đông hơn. Họ mời vợ tôi ra gặp riêng rồi chỉ chích rằng là Đảng Viên để chồng đi phản dân, hại nước, không có sự hợp tác với Công An để dăn đe, giáo dục. . . vợ tôi tức lắm nhưng ở nhà trường không dám cãi lại.
Về đến nhà vợ tôi gọi điện cho Đỗ Thái Hòa đề nghị gặp riêng ở bất cứ đâu để nói chuyện. Tối hôm đó anh ta sang nhà tôi, vợ tôi nói gay gắt vào mặt anh ta:  nếu anh muốn gặp riêng, có thể mời thẳng lên đồn Công An, em sẵn sàng đi ngay, rồi anh muốn hỏi gì, nói gì cũng được, đằng này anh hùng hùng,  hổ hổ,  dùng xe cảnh sát, lực lượng Công An đến nhà trường mục đích chỉ là gặp riêng em, em phản đối, em nói trước nếu còn lần sau nữa em chửi vào mặt anh đấy! anh làm như vậy để làm gì? để em sợ chắc! anh làm cho nhà trường người ta coi em thế nào? các cháu học sinh hoảng loạn anh thấy thích lắm sao? em không ngờ anh lại tầm thường đến như vậy. . . “
-Không, anh chỉ nghĩ đơn giản là lên đó tiện hơn gặp chỗ khác,  thôi được rồi rút kinh nghiệm, anh sẽ điều chỉnh lại.
Suốt từ đó đến nay tự nhiên biệt tăm hơi không thấy anh ta đến nhà tôi,  không gọi điện cho tôi,  cũng không gọi điện cho những bạn bè tôi để tìm kiếm tôi.
 Tôi hiểu anh ta đã biết mình là ai? và tự ý thức được mình hãy làm đúng bổn phận được giao, sốt sắng quá không những không được việc mà còn bị thiên hạ coi thường, lộ tẩy chân tường của một kẻ tầm thường.
Nhưng nhận định của tôi đã sai, bởi cùng lúc đó, trên Tỉnh đã điều động người khác đến làm Trưởng Huyện thay thế Trưởng Huyện trước lên làm Phó Giám Đốc Công An Tỉnh. /.

No comments:

Post a Comment