Wednesday, January 21, 2009

ĐỐI MẶT (18)

14h tôi lại có mặt tại phòng làm việc của ban tổ chức tỉnh ủy,chiều nay họ chuyển sang kiểm tra đầu máy tính của cá nhân tôi,mọi người lại xúm xung quanh “chuyên gia”máy tính với vẻ mặt tò mò.Tôi ngồi ghế uống nước,hút thuốc chờ đợi,người cán bộ tổng cục an ninh có tên Thắng lướt qua quan sát nhưng không vào phòng,cậu công an trẻ tuổi ở Hà nội lên lại đi vào phòng lân la kiếm chuyện với tôi.
            Bây giờ có một người hôm nào cũng sang trước nhà anh chửi anh,vu khống anh,anh có tức không?-câụ ta đột xuất hỏi tôi.
            Tôi ngạc nhiên về câu hỏi trẻ con này,nhưng rồi cũng phải trả lời.
            Ý anh là gì?anh bảo tôi chửi ai,vu khống ai?
            Chính anh đã vu khống,chửi đảng,chửi chế độ đúng không?
            Anh thử trích những câu tôi vu khống,chửi đảng,chửi chế độ xem nào?
            Anh nói là đảng thối nát,đảng bạo hành,độc đoán chuyên quyền...đó chẳng phải là vu khống,chửi đảng,chửi chế độ còn gì,phải không?
            Anh hiểu thế nào là vu khống?vu khống tức là việc bịa đặt,dựng chuyện làm hại người khác,tôi không bịa đặt,không dựng chuyện,tôi lại càng không bao giờ đi chửi ai.Tham nhũng đang là quốc nạn,chính đảng nói như vậy,anh biết đấy chỉ những người có chức quyền thì mới hội tụ đủ các điều kiện để tham nhũng,những người dân lành thì dù có muốn tham cũng chẳng được,dù có thích nhũng nhiễu cũng không làm nổi,ở nước ta người nắm chức quyền trong tay chỉ có thể là những đảng viên của đảng,những người này vừa có quyền,vừa là những người gây nhũng nhiễu,là thủ phạm gây ra nạn tham nhũng, đó là một đảng thối nát,không oan chút nào.Độc đoán chuyên quyền thì anh quá rõ rồi,đảng tuyên bố không bao giờ chia sẻ quyền lực cho bất cứ ai,chỉ có một mình đảng để thao túng mọi hoạt dộng xã hội,bắt mọi người thừa nhận sự độc tôn cai trị của mình,ai không thừa nhận thì bị quy cho tội phản quốc,bỏ tù,đó chính là độc đoán chuyên quyền.Tất cả những gì tôi viết,tôi nói đều là sự thật.


            Thôi,ông đi ra để chúng tôi làm việc-một cán bộ công an cáu lên,làm cho cậu ta mặt bừng đỏ tía tai vội đứng dậy đi ra,và từ đó cũng không thấy cậu ta lân la đến gần tôi kiếm chuyện nữa.
            Thằng làm chẳng được,thằng cứ kiếm chuyện tỏ vẻ ta đây,bọn Hà nội lắm lý sự -cậu cán bộ công an vừa nẫy nổi nóng lầu bầu.
            Người ta lại đưa cho tôi những bài viết của tôi lưu dữ trong máy để tôi ký,lần này họ không in ra các tài liệu”tạp pí lù” nữa và thái độ của cậu công an sáng nay to tiếng với tôi nay đã hạ hỏa.Vừa ký xong thì trưởng phòng công an đi vào,anh ta đột ngột hỏi tôi:
            USB của anh để đâu?
            Trong chốc lát tôi hình dung toàn bộ những gì tôi đã ghi trong usb,thấy không có gì đặc biệt,tôi trả lời ngay:
            Lâu tôi không sử dụng nên không biết là để đâu hay cho ai mượn.
            Anh nghĩ đi,tý nữa cơm xong anh đưa chúng tôi về lấy
            Vâng,được-tôi đáp
            Xong chưa,niêm phong lại đi rồi nghỉ
            Vâng,xong rồi anh ạ-mấy người cấp dưới của trưởng phòng đáp.
            16h30,chúng tôi đã cơm nước xong và lên xe,chiếc cam ry 2.4 bốn chỗ ngồi của trưởng ban tổ chức tỉnh ủy lướt nhanh đưa tôi và những người đang làm nhiệm vụ “quan trọng”về nhà tôi để thu usb.Trên xe im lặng,mỗi người tư duy một nẻo,bỗng trưởng phòng công an tỉnh quay sang tôi đột ngột hỏi:
            Thằng Đài hôm trước đưa cho anh bao nhiêu tiền?
            Tôi cố nén sự tức giận vì sáng qua đã bao lần họ vặn vẹo tôi về câu hỏi này.      
Ông bỏ cái trò nghiệp vụ dớ dẩn,lố bịch  của ông đi cho tôi nhờ,ông tưởng tôi nhận tiền của Đài là ông bỏ tù được tôi chắc?ông còn hỏi lần nữa tôi sẽ nói tôi nhận của Nguyễn văn Đài 100 triệu xem ông làm gì được tôi.Tôi nói cho ông biết, tôi có thể nhận tiền của bất cứ ai trên thế giới này gửi cho tôi mà ông chẳng làm gì được tôi,trừ khi ông chứng minh được tiền đó tôi đem về xây dựng căn cứ địa chống chính phủ,in ấn tài liệu kêu gọi lật đổ chế độ hoặc mua vũ khí,bom đạn để tiến hành khủng bố.Tôi không ngờ một trưởng phòng tư tưởng-văn hóa công an tỉnh lại tầm thường đến vậy,cái mà ông gọi là nghiệp vụ của ông chỉ có thể khai thác được những tội phạm ở tuổi vị thành niên mà thôi ông trưởng phòng thân mến ạ.Thấy không khí trở nên căng thẳng,trưởng phòng bảo vệ chính trị nội bộ liền cắt ngang:
Thôi,đùa chút cho vui thôi,anh Hồi bức xúc quá.
Từ đó trên suốt chặng đường còn lại về nhà tôi,chẳng ai hỏi chuyện tôi và tôi cũng chẳng cần nói với ai lấy nửa lời.Xe dừng trước nhà tôi,mọi người xuống xe định vào nhà nhưng cửa vẫn khóa,vợ tôi đi làm chưa về,thằng bé chắc nó xuống nhà bác.
Anh có chìa khóa không?-một cán bộ công an hỏi
Không-tôi đáp
Chị có điện thoại di động không?
Có,nhưng tôi không nhớ số,
Số máy của vợ mà không nhớ thì chịu anh đấy
Tôi lưu trong máy nên chẳng cần nhớ làm gì,bây giờ các ông thu máy của tôi biết làm sao bây giờ.
Anh cho tôi mượn máy hỏi nhà chị  tôi xem có đấy không-tôi đề nghị
Một cán bộ công an liền đưa máy cho tôi,đầu giây bên kia chính là thằng bé nhà tôi trả lời:
Mẹ đi ăn cưới ở trên trường,con ăn cơm ở đây,mẹ cầm chìa khóa.
Mọi người lên xe đi vào trường vợ tôi cách nhà tôi gần chục cây số,đến nơi tôi hỏi người bảo vệ,ông cho biết chiều nay có hai đám cưới,một đám ở gần đây,còn một đám ở trong đèo cách đây tám cây số.Xe đi thẳng vào đám cưới gần trường,tưởng khách được mời nhiều người chạy ra đón chúng tôi,thấy tôi là người quen mọi người đon đả kéo vào nhà, tôi phải trình bày đi,trình bày lại họ mới chấp nhận.
Cô Tươi(vợ tôi) trưa nay đến rồi,chiều mấy chị em đi đám trong đèo-mấy người quen tôi cho biết.
Tôi quay lại nói với trưởng phòng công an,anh ta quyết định:
Thôi quay về nhà anh chờ vậy,bây giờ cũng sắp tối rồi,đằng nào tý nữa chị chả về.
Mọi người lại quay về nhà tôi đợi,trời nhá nhem thì vợ tôi về.Tôi tranh thủ trao đổi với vợ tôi:
Có ai liên lạc không?có điện cho anh Đỗ nam Hải được không?
Có điện được,anh ấy hỏi là có lệnh bắt không?em bảo em không biết vì em đi làm không biết gì mà họ bắt anh ấy ở đâu chứ không phải bắt ở nhà,anh ấy bảo là bây giờ em phải trả lời phỏng vấn đài nước ngoài để  mọi người biết mới tìm cách giúp được,em bảo thế thì từ từ đã vì em đang dạy học,với lại em đang là đảng viên nên xem thế nào đã, anh Hải bảo thế cũng được.
Có làm sao không?-vợ tôi hỏi
Không sao,chắc chắn sẽ bị buộc thôi việc và khai trừ đảng còn đi tù thì không.
Về có được chế độ gì không?
Tất nhiên là được,ai dám cắt của mình được,vì hàng tháng mình bỏ tiền ra đóng bảo hiểm,nghỉ việc thì bảo hiểm phải trả cho mình,tuy nhiên mình phải đi giám định sức khỏe vì chưa đủ tuổi,thôi việc đó lo sau,cứ yên tâm đi-tôi nói
Yên tâm sao được,thế bao giờ thì được về
Ai biết được,nhưng cũng nhanh thôi,chắc là hết tuần
Em có nên trả lời phỏng vấn không?
Thôi,để anh về rồi anh sẽ tính,em đừng rây vào.
Thôi anh Hồi,trao đổi thế được rồi-trưởng phòng công an yêu cầu.
Tôi đi vào buồng tìm usb,trưởng phòng và một cán bộ công an bám sát theo tôi vào,tôi mở tủ tìm rồi đưa cho anh ta rồi ra ngoài uống nước.
Chiếc đài mà anh vẫn thường xuyên nghe đài địch để đâu?-trưởng phòng công an tỉnh hỏi.
Tôi đứng dậy vào buồng lấy ra rồi đưa cho anh ta
Đây-tôi đáp
Tôi tạm thu của anh,về trên sẽ làm biên bản
Tùy anh.
Từ hôm qua đến nay có ai hỏi chị về anh Hồi không?-trưởng phòng công an quay sang hỏi vợ tôi.
Có,nhiều lắm-vợ tôi đáp
Họ hỏi những gì?
Hỏi là anh Hồi đi đâu mà điện mãi không được.
Chị trả lời thế nào?
Trả lời là không biết,thấy bảo là đi họp mấy ngày ở đâu đó,riêng thằng chú em ruột anh Hồi thì tôi gọi nó sang nhà rồi nói cho nó biết là anh Hồi bị bắt
Nó làm ở phòng dân tộc thuộc ủy ban huyện đúng không?
Chính nó đấy
Nó nói thế nào?
Chả thế nào cả,nó biết gì mà tham gia.
Thái độ nó thế nào?
Chẳng thế nào cả,nó chỉ thấy bất ngờ thôi.
 Xung quanh đây đã ai biết gì chưa?
Không biết,chẳng thấy ai hỏi han gì cả
Chị cứ bình tĩnh,cứ coi như không có gì xảy ra,một hai hôm nữa anh về,chị yên tâm,chị nhớ đừng cho ai biết.
Vâng.
Làng xóm láng giềng xung quanh tôi vẫn yên tĩnh,chứng tỏ họ chưa hề biết gì.Chiếc xe con sang trọng lại đưa chúng tôi về tỉnh,nói sang trọng bởi vì nó vượt quá tiêu chuẩn so với quy định của chính phủ,bởi theo đó các chức danh thường vụ tỉnh ủy,phó chủ tịch hội đồng nhân dân,ủy ban nhân dân tỉnh được trang bị loại xe đến 400 triệu,bí thư,chủ tịch hội đồng nhân dân và ủy ban nhân dân tỉnh được trang bị xe đến 650 triệu,vậy mà xe của trưởng ban tổ chức tỉnh ủy có giá đến 650 triệu(tính theo thời giá năm 2005).Tuy nhiên ở cái tỉnh lẻ Lạng sơn này nhiều người biết ăn chơi lắm vì thế không riêng gì xe của trưởng ban tổ chức mà các chức danh khác(kể cả cấp huyên,thị) đều đi loại xe xịn,vượt tiêu chuẩn quy định của chính phủ mỗi chiếc đến vài trăm triệu đồng.Năm 2005,đoàn kiểm toán nhà nước đến Lạng sơn làm việc đã có kết luận về việc sử dụng xe ô tô quá tiêu chuẩn và kiến nghị thu hồi nhưng sau đó lại thôi vì đã “chót sai”xin được rút kinh nghiệm.
Thị xã lạng sơn từ ngày được nâng cấp lên thành phố,trông hoành tráng hẳn lên,đèn xanh,đèn đỏ được dựng lên ở các ngã ba,ngã tư tôn thêm kiểu giáng của đô thị, tạo ấn tượng cho du khách đến với thành phố trẻ nằm sát biên cương của tổ quốc,nơi đây cách đây đúng 28 năm(1979)người “đồng chí”phương bắc:
                                       “núi liền núi,sông liền sông,
                                sớm sớm nghe chung tiếng gà gáy cùng”
không hiểu vì lý do gì tự nhiên nổi khùng “dạy cho Việt nam bài học”đã tàn phá toàn bộ cái thị xã(nay là thành phố) bé nhỏ,xinh đẹp này thành những đống đổ nát.Gần ba chục năm qua,bộ mặt của mảnh đất này có nhiều đổi thay,những dấu tích có thể mai một nhưng lòng người thì không thể nào quên về một thời tàn khốc mà thủ phạm đâu phải là bọn “đế quốc đầu sỏ,bọn tư bản thối nát”mà chính là người anh em coi nhau như ruột thịt.Cuộc sống hôm nay đã trở lại bình thường,có thể thế hệ trẻ ngày nay đã quên vợi đi những đau thương mất mát,những sự kiện mà cả dân tộc ta bị xúc phạm nhưng những người có lương chi thì mãi mãi không quên và luôn ý thức được về người anh,người bạn,người”đồng chí”sát cạnh mình.
Không ai nói trước được tại mảnh đất này có thể yên ổn làm ăn mãi mãi về sau,mặc dù ngày nay có nhiều bang giao”hữu hảo”và đặc biệt là đã nặn ra được nhiều “chữ vàng”,cả thảy có đến mười sáu chữ cơ đấy,thế rồi mới đây thôi còn bổ xung thêm những 4 cái tốt nữa mới biểu thị hết được sự “trong sáng” của “tình đồng chí,tình anh em” trung - việt.
Phải chăng đó là những đảm bảo cho sự tin cậy lẫn nhau và là nền tảng bền vững trong quan hệ hai nước?và phải chăng chúng ta đã thấm đòn từ ngày được “dạy bài học”cho đến nay vẫn khiếp sợ người “anh em”,người “đồng chí” của mình.Chẳng phải thế sao khi mà từng tấc đất của tổ quốc ta đang bị gặm nhấm,khi mà vùng trời,vùng biển,những quần đảo của ta đang bị chiếm đoạt mà đảng,chính phủ ta không những không hề rám hé răng lên tiếng phản đối mà còn thẳng tay đàn áp với những ai lớn tiếng lên án những hành động xâm lăng của nhà cầm quyền trung quốc đối với đất nước ta.
Trên đường từ nhà tôi lên thành phố Lạng sơn đi qua ải chi lăng,nơi đây Liễu Thăng,tướng giặc phương bắc đã bị chém chết ngay tại trận,mỗi lần đi qua,càng tự hào về truyền thống đánh giặc ngoại xâm của ông cha ta bao nhiêu thì càng thấy ô nhục bấy nhiêu khi chúng ta là con cháu của một dân tộc anh hùng.

No comments:

Post a Comment