Saturday, August 7, 2010

CHUYỆN THẬT Ở XỨ C CÒNG (4)

Hai quan điện thoại cho nhau, hẹn gặp nhau để thống nhất đối tượng đút lót và mức lo lót. Quan anh Sát Nhân hỏi quan em Sát Dân:

– Quan chú lo được bao nhiêu rồi?

Ái chà, thằng cha này chắc có ý đồ dò la rồi tìm cách lừa ta đây! Còn lâu ta mới bị hố, hãy đợi đấy! Quan Sát Dân tự nhủ, rồi nhanh nhẩu đáp:

– Con vợ nhà em nó cho bên ngoại vay hết rồi, nó đưa cho em có ba triệu bạc, còn quan anh?

Thằng này trông mới nứt mắt mà định lừa ta đây! Nó định đưa đẩy cho ta chịu phần nhiều, khôn thế! Còn lâu nhé!

– Con vợ nhà anh nó cũng cho vay hết rồi, hôm nay nó vét hết tiền còn đi mua cho đứa con gái chiếc xe ga. Thế là hết nhẵn, anh vét hết cầm đi cũng được ba triệu bạc.

– Bây giờ tiền không có, tính sao đây? Mấy triệu bạc không đủ bữa nhậu của các quan. Quan Sát Dân nói.

CHUYỆN THẬT Ở XỨ C CÒNG (3)

Người nữ thanh niên ngồi chờ lâu, sốt ruột, mở máy di động gọi cho người nam thanh niên.

– Quái lạ, chuông reo mãi mà sao không chịu nghe! Người nữ thanh niên đi thẳng vào trong đồn.

– Đây, xe mình đây rồi mà sao người ở đâu nhỉ? Không khéo mấy bố rủ nhau đi nhậu nhẹt, đang vui, không thèm nghe điện thoại của mình rồi! Cánh đàn ông tệ quá! Đến giờ đi làm ca rồi, kệ thây anh ta!
Người nữ thanh niên tự nhủ, rồi phụng phịu quay ra bắt xe ôm về nhà.

*

Đến bệnh viện, hai quan Sát Nhân và Sát Dân bê người nam thanh niên lên thẳng phòng cấp cứu. Quan Sát Dân nói nhỏ với quan Sát Nhân:

– Này quan anh có tài ứng khẩu, từ nay mọi việc do quan anh phát ngôn nhé! Em ăn nói kém, lại không lanh lợi được như quan anh, em chỉ biết tuân theo quan anh thôi được không ạ?

CHUYỆN THẬT Ở XỨ C CÒNG (2)

Trên đường đi lên đồn đại bản doanh, người thanh niên ngồi sau xe móc điện thoại trong túi ra gọi cho bạn gái:

– Em cứ chờ anh ở ngoài cổng đồn, xong việc anh ra ngay! Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu!

Theo lời dặn của bạn, người thanh nữ ngồi ngoài cổng chờ.

Xe đỗ xuỵch nơi quy định của đồn, mọi người vào phòng làm việc theo chỉ dẫn của quan anh Sát Nhân. Phòng kê hai bàn làm việc, mỗi bàn có hai ghế ngồi, hẳn là một ghế dành cho đương sự, một ghế dành cho các quan khi làm việc. Giữa phòng kê bộ ghế sa-lon gỗ khá hoành tráng. Quan Sát Nhân chỉ chỗ ngồi cho người thanh niên. Anh ngồi xuống rồi quan sát kỹ phòng. Trên phòng treo la liệt những là trích nghị quyết của triều đình, giấy khen, bằng khen của tập thể đội; đặc biệt những điều lãnh tụ của triều đại căn dặn ngành, cho đến những khẩu hiệu với dòng chữ sơn son, thiếp vàng: "Vì nước quên thân, vì dân phục vụ...". Quan em Sát Dân lấy trong tủ ra mấy tờ giấy trắng rồi ngồi đối diện với người thanh niên ghi biên bản. Quan Sát Nhân đi đi lại lại trong phòng.

– Căn cước tùy thân đâu? Quan Sát Dân hỏi

– Đây!

CHUYỆN THẬT Ở XỨ C CÒNG (1)

Chuyện kể rằng:

Một hôm có hai quan sai cấp châu (huyện) thuộc vùng lãnh thổ do triều đại C còng trị vì, một người có tên Sát Nhân, người kia có tên Sát Dân. Hai quan sai này vừa được giao trách nhiệm trông coi việc dân chúng tham giao thông trong phạm vi địa bàn của châu. Hôm nay cả đội của Sát Nhân và Sát Dân không đi làm vì cấp trên triệu đội trưởng và phó đội trưởng đi học tập, quán triệt nghị quyết mới của triều đình. Nhàn rỗi, ngồi trong phòng làm việc tại đại bản doanh của đội, quan Sát Dân trêu chọc quan Sát Nhân:

– Này cái bụng quan anh ngày càng trương ra rồi đấy, ăn ít thôi, dân nó chửi nhục lắm!

– Thì quan chú em cũng khác gì anh! Được mỗi cái bụng không ưỡn ra như anh thôi, mặt bóng nhẫy ra rồi còn gì! Nói thật nhé, tớ đếch sợ bọn dân, bọn chúng sinh ấy sợ gì nó, nó làm gì được mình! Mà đáng sợ nhất, ngán nhất lại chính là cái bọn trong nội bộ của ta, mấy thằng cha trong đơn vị mình nó cứ ghen ăn, tức ở thế nào ấy, khó chịu lắm.

– Người đời nói rồi: "Trâu buộc ghét trâu ăn!", quan anh biết rồi còn gì, nó thấy bọn mình ra đường kiếm ăn được, thằng nào cũng ghen tị, đúng là bọn tiểu nhân.

– Quan chú nói anh nghe xem!

Monday, July 20, 2009

ĐỐI MẶT (35) THAY LỜI KẾT

Ai đó đã có câu:” Ở Việt Nam,20 tuổi không vào Đảng,người không có trái tim;40 tuổi vẫn theo Đảng,người  không có lương tâm”.


            Lớp người như tôi,sinh ra và lớn lên trong lòng chế độ cộng sản,ai cũng “một thời trẻ trai”,cũng muốn đem sức lực của mình cống hiến cho đất nước,và Đảng cộng sản là “hiện thân”cho sự hy sinh,cống hiến đó.Được đứng trong hàng ngũ của Đảng, được thực hiện những nhiệm vụ thiêng liêng,cao cả như những thông điệp của Đảng gửi tới toàn dân, đó là niềm tự hào,niềm kiêu hãnh của mỗi người.


            Là người khá sớm được đứng trong hàng ngũ của Đảng, để rồi có điều kiện học tập,tìm hiểu về bản chất của Đảng nên vào cái tuổi 40,tự mình nhận thấy:


                             “Chót vì tay đã nhúng chàm,


dại rồi nhưng biết khôn làm sao đây!”  


Rồi  đã phải đi tìm lối thoát cho mình, cầu mong đoạn đường còn lại của cuộc đời được vợi đi những nỗi ân hận. Đây là một quyết định khó khăn, khó khăn nhất trong đời.


Một danh nhân nào đó đã nói:”tạo hoá con người khi sinh ra là bằng nhau, ít nhất cũng gần bằng nhau”.vì vậy sẽ không có ai sinh ra mang  phận hèn,chỉ có những người  cam chịu phận hèn.Cũng như “không có người phụ nữ xấu,chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp”.Thời trẻ tôi hay đọc thơ Các Mác,lúc đó Các Mác luôn là thần tượng đối với tôi.Các Mác chỉ ra rằng:


                           “Thế giới cứ đảo điên,


                             Vì ta không biết dựng,


                              thế giới trôi bất động,


                              vì ta hằng lãng quên.”





Cái mất mát lớn nhất của con người chính là mất đi quyền làm người;Kẻ có tội lớn nhất là kẻ đi tước đoạt  quyền con người;kẻ đáng thương nhất, là kẻ chưa hiểu biết  về quyền con người;kẻ đáng trách nhất là kẻ quên đi quyền con người;kẻ hèn hạ nhất là kẻ cam chịu mất quyền con người.Tôi là kẻ đáng trách và cũng có lúc trở thành kẻ hèn hạ.


Thế giới hoà nhập,thông tin bùng nổ, đã làm cho tôi thức tỉnh sau đêm dài “dòng đời trôi quằn quại hắt hiu”.Và lúc này khi đã thức tỉnh,nhìn lại những người xung quanh mình,than ôi!tuyệt đại đa số họ là  những”kẻ” đáng thương. Đáng thương bởi họ không  biết họ có những quyền cơ bản gì! Đáng thương vì họ không biết được ai đã tước đoạt những quyền cơ bản về con người của họ! đáng thương vì suốt cuộc đời của họ từ khi sinh ra cho đến khi nhắm mắt xuôi tay,con người họ không được tiếp nhận một thông tin nào khác ngoài thông tin chính thống của Đảng.


Ai cũng vậy,khi mà mình nhận ra,nhìn thấy  những hành vi tội lỗi của người khác,mà không lên tiếng cảnh báo cho người đó dừng lại,hoặc cũng không báo cho mọi người biết để tránh;để đề phòng; để lên tiếng; để nhăn chặn…thì đó cũng là tội lỗi.Từ lối suy nghĩ mộc mạc như vậy,nên việc tôi đến với phong trào dân chủ như một lẽ tự nhiên.Và cũng từ suy nghĩ chất phác như trên,tôi mạnh dạn ghi chép và gửi bạn đọc vài suy nghĩ về quá trình chuyển hoá mà theo cách gọi của Đảng cộng sản là “thoái hoá”của tôi;về một số cuộc  làm việc, đấu tranh với bộ máy công an cộng sản.Với mong muốn gửi đến những ai quan tâm đến vận mệnh của đất nước,nhất là các bạn trẻ một số thông điệp nho nhỏ để các bạn hiểu thêm những âm mưu,thủ đoạn,lối hành xử và bản chất của chế độ hiện hành;về vài kinh nghiêm ít ỏi trong quá trình đối mặt với bộ máy công an.


Lúc đầu dự định chỉ viết vài bài,ghi chép một số cuộc làm việc với bộ máy của Đảng(tỉnh uỷ).Nhưng được sự cổ vũ, động viên của một số bạn bè thân hữu gần xa, đặc biệt là tổng biên tập báo Thông Luận,anh Đoàn Xuân Kiên;tổng biên tập báo Đối Thoại,anh Võ Văn Minh đã nhiệt tình chỉnh sửa,bổ xung các bài viết của tôi trước khi đăng tải.Mỗi lần tôi đọc lại,tự rút được nhiều kinh nghiệm và nhận thấy mình trưởng thành lên.Nhân dịp này tôi xin được bày tỏ biết ơn các bạn đọc và cá nhân anh Đoàn Xuân Kiên,anh Võ Văn Minh đã giành cho tôi sự ưu ái hiếm có này.


Các bài viết mang tựa đề: “Đối Mặt”của tôi xin được tạm dừng tại đây,có thể tôi sẽ còn viết tiếp vì các cuộc đối mặt với bộ máy chính quyền cộng sản chưa thể chấm dứt ở đây.


Rất mong bạn đọc trên mạng lượng thứ cho tôi về những gì sơ xuất,những gì khiếm khuyết./.


                                                                        Lạng Sơn,ngày 20 tháng 7 năm 2009


                                                                                   Trân Trọng

Friday, July 17, 2009

ĐỐI MẶT (34)

  Ngày 30 tháng 5 năm 2008, đúng 6h30,hai cán bộ công an huyện cùng phó công an thị trấn gõ cửa nhà tôi và trao cho tôi một giấy triệu tập lên đồn công an huyện làm việc do trưỏng công an huyện ký.Họ túc trực chờ tôi đánh răng rửa mặt và tranh thủ ăn sáng rồi áp giải tôi đi luôn.Tôi tranh thủ vào nhà tắm gọi điện cho anh em hỏi xem Hà Nội có sự kiện gì mà công an triệu tập tôi.Người thì nói không biết,người thì khẳng định không có gì.Vậy là hôm nay chắc chắn có sự kiện lớn đối với tôi,nhưng là vấn đề gì thì tôi vẫn chưa nghĩ ra.


Kể từ tháng 2 năm 2008 đến nay(tháng7/2009),lúc nào cũng có công an túc trực cạnh nhà tôi canh giữ,bình thường thì một người,thỉnh thoảng họ tăng cường thêm 2 người,cao điểm có lúc lên đến 5 người,nếu biện pháp tăng cường người mà vẫn chưa yên tâm thì họ tiến hành triệu tập lên làm việc để giữ chân, đó là những ngày mà đất nước có sự kiện trọng đại như quốc khánh 2/9,ngày 30/4,1/5 hoặc những ngày mang tính nhạy cảm khác như:quốc khánh trung quốc;ngày thủ tướng Việt Nam Phạm Văn Đồng ký công hàm cống nạp lãnh hải cho Trung Quốc;những ngày khách quốc tế thăm và làm việc với chính quyền Việt Nam tìm hiểu về vấn đề nhân quyền,tôn giáo;những ngày chính quyền cộng sản tổ chức xét xử những nhà đấu tranh dân chủ,nhân quyền và tôn giáo;những ngày đồng bào công giáo tổ chức cầu nguyện...mới đầu họ canh chừng rất nghiêm túc,nhật ký hàng ngày tôi đi đâu,ai đến nhà,biển số xe những người đến,họ chụp ảnh từ xa,khi về họ đi theo xác định người ở đâu,tên tuổi gì…mãi sau họ nhàm chán,nhất là thời gian gần đây,các cán bộ,chiến sỹ được giao nhiệm vụ canh giữ tôi tỏ ra chán trường,trừ những ngày mang tính nhạy cảm nêu trên,còn lại họ canh gác tôi theo giờ hành chính,sáng cứ 7h30 họ đến,trưa 11h họ về,chiều 1h30 đến,16h30 về cứ thế diễn ra trong suốt thời gian qua.Có lẽ họ đã nhận ra một sự thật đối với tôi chẳng có gì nguy hiểm,bởi suốt hơn hai năm qua họ không phát hiện được tôi có những hoạt động gì mang tính gây an nguy cho chế độ.Ngay mới đây thôi, khi phái đoàn nghị viên châu âu đến thăm Việt Nam,lập tức lực lượng công an được tăng cường thành một tổ ba người,họ vẫn chểnh mảng việc canh giữ tôi,thấy vậy buổi trưa khi tốp công an này đi ăn trưa,tôi đi về quê,chiều hôm sau mới về.Về đến nhà,vợ con tôi nói làng xóm cho biết chiều qua bọn công an đi uống rượu về,buổi chiều cả nhà tôi đi vắng,hết ngó nhìn lại đến gõ cửa,rồi  một thằng hung hăng lắm, mặt nó đỏ văng do uống quá nhiều rượu đến đạp chân ầm ầm,định phá cửa nhà tôi,nghe mà tức nhưng cố nén chịu.Khi thấy tôi về tốp công an ba người xông thẳng vào nhà tôi hạch sách.

Friday, July 3, 2009

ĐỐI MẶT (33)

Ngày 29 tháng 4 năm 2008, ngọn đuốc thế vận hội Bắc Kinh 2008 sẽ đựơc rước vào thành phố Hồ Chí Minh, qua hai quần đảo Hoàng sa,Trường sa của Việt Nam rồi vào  đảo  Hải Nam,lãnh thổ Trung Quốc để tiến về Bắc Kinh.Thế giới đã có nhiều phản ứng về sự kiện này,nhiều nước lên tiếng tẩy chay thế vận hội,cho rằng trong thời đại ngày nay, Trung Quốc không xứng đáng để tổ chức đăng cai sự kiện thể thao lớn nhất trên hành tinh bởi Trung Quốc là một trong những nước vi phạm trắng trợn về dân chủ,nhân quyền.Môi trường Bắc Kinh bị ô nhiễm không đảm bảo tiêu chuẩn cho việc tổ chức thế vận hội.


Tại Việt Nam,từ cuối năm 2007,các tầng lớp nhân dân lao động,nhất là giới sinh viên,trí thức đã rầm rộ tổ chức các cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc lấn chiếm quần đảo Trường Sa,Hoàng Sa của Việt Nam.Nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam đã thẳng tay đàn áp các cuộc biểu tình được tổ chức ôn hoà,trật tự,biểu lộ mối quan tâm sâu sắc đến hiện trình đất nước. Sự kiện thế vận hội Bắc Kinh,một lần nữa lại dãy lên phong trào lên tiếng ủng hộ việc tẩy chay thế vận hội,phản đối nhà cầm quyền Trung Quốc chiếm quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa,khẳng định hai quần đảo trên thuộc chủ quyềnViệt Nam.Phản đối thái độ bạc nhược của nhà cầm quyền Việt Nam trong tình hình đất nước đang nguy biến.Phong trào dân chủ,các tầng lớp trí thức,sinh viên,những người lao động yêu nước một lần nữa lên tiếng kêu gọi xuống đường biểu tình tại hai thành phố lớn là thành phố Hồ Chí Minh và thành phố Hà Nội.Là một công dân,tự thấy mình không thể không quan tâm đến tình hình của đất nước đang bị ngoại bang gặm nhấm từng ngày đến sự toàn vẹn lãnh thổ của tổ quốc.Tôi chủ động điện thoại cho mấy anh em dân chủ ở Hà Nội,và được biết lần này tại Hà Nội phong trào dân chủ đứng ra tổ chức thu hút mọi tầng lớp nhân dân tham gia tổ chức biểu tình vào lúc 8h ngày 29 tháng 4 năm 2008, đúng vào thời điểm ngọn đuốc thế vận hội Bắc Kinh được rước vào lãnh thổ Việt Nam.Chiều 28 tôi tìm cách thoát khỏi tốp công an canh gác để đi Hà Nội,mãi đến 17h tôi mới lên được xe. Đến Hà Nội,tôi điện cho mấy anh em dân chủ hỏi han tình hình nhưng không ai trả lời,mãi sau có số máy lạ điện cho tôi, đó là Nguyễn Tiến Nam,thì ra là Tiến Nam thay sim mới để gọi tôi tránh sự nghe lén của công an.

Sunday, June 21, 2009

ĐỐI MẶT (32)

Sau khi Trung Quốc ngang nhiên  công bố hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa của Việt Nam là đơn vị hành chính trực thuộc thành phố Tam Sa của Trung Quốc. Ngày 9 tháng 12 năm 2007 Các tầng lớp trí thức,sinh viên Việt Nam rầm rộ xuống đường biểu tình phản đối chính sách bành trường của chính quyền Bắc Kinh trước đại sư quán trung quốc tại 46 đường Hoàng Diệu,Hà Nội.Hai ngày sau,người phát ngôn bộ ngoại giao Trung Quốc ra tuyên bố:”Trung quốc không muốn có một hình ảnh phản đối Trung Quốc tại Việt Nam…”
Trên mạng internet tiếp tục đăng tải kêu gọi của giới sinh viên,trí thức tham gia xuống đường  biểu tình trước đại sư quán Trung Quốc,vào các ngày chủ nhật 16 và 23 tháng 12 năm 2007tiếp theo.Mấy anh em ở Hà Nội điện cho tôi, mời tôi xuống để quan sát thực tế tình hình vừa là góp phần động viên anh em,vừa để tận mắt chứng kiến sự kiện diễn ra,góp phần tiếng nói cổ vũ cho khí thế yêu nước của giới tre Việt Nam khi tổ quốc đang có nguy cơ bị xâm hại.

Saturday, June 20, 2009

Một tấm lòng ưu ái đồng bào ta ở nước ngoài

Trong buổi trò chuyện trên chương trình phát thanh “Từ Cánh Đồng Mây” đầu tháng 5 vừa qua của tiến sỹ Nguyễn Thanh Giang, nói chung thính giả chú tâm nhiều đến phần nói về bôxit Tây Nguyên. Là nhà khoa học, người nói đã đưa ra nhiều lý lẽ có căn cứ xác đáng rất thuyết phục về kinh tế-kỹ thuật đủ sức chứng minh rõ ràng tính bất hợp lý, bất hợp pháp của việc triển khai dự án  này. Thính giả càng sôi sục khi nghe người nói như thét lên quyết liệt: “Không được cho Trung Quốc vào Tây Nguyên”.

    Thật vậy, “Không được cho Trung Quốc vào Tây Nguyên” phải được xem là hiệu lệnh của toàn dân mà không người lãnh đạo nào được làm trái.

    Tuy nhiên, sau đó ít hôm, ai đó đã gửi vào hộp thư điện tử của tôi loạt bài của tiến sỹ Nguyễn Thanh Giang viết về vấn đề đồng bào ta ở nước ngoài. Thì ra, ngoài phần bôxit Tây Nguyên, thính giả này lại đặc biệt lưu tâm đến nội dung này ở phần đầu buổi phỏng vấn. Tình cờ tôi được khuyến khích ngồi đọc lại mấy bài viết đó và có đôi dòng cảm nhận:

Saturday, June 6, 2009

ĐỐI MẶT (31)

Tối mồng một tết nguyên đán năm 2008,khi tôi chuẩn bị đi nghỉ thì có điện thoại,mở máy nhận ra ngay tiếng của phạm thanh nghiên, quê Hải Phòng.


            -Chú Hồi ơi cụ Chính mất rồi!


             Tôi giật mình hỏi lại cho kỹ:cụ Chính nào?có phải cụ Chính Hà Nội không?


            -Vâng.Cụ Hoàng Minh Chính!


            -Cụ mất lúc nào?


            -Cụ vừa đi xong,cháu điện cho chú ngay.


            Nhìn đồng hồ chỉ 11h30,tôi bần thần nằm vật trên chiếc đi văng giữa nhà,vơ lấy chiếc điện thoại thông báo tin cụ mất cho bạn bè,thân hữu.

ĐỐI MẶT (30)

            Được tin thân mẫu tôi lâm bệnh hiểm nghèo, một buổi sáng mùa hè, anh Ngô Quỳnh, quê Yên Dũng, Bắc Giang,  đang làm ăn ở Hà Nội điện cho tôi: “sáng  mai,  (28/6/2008) cháu lên thăm bà, khi nào đến cháu điện chú ra đón”. Hôm sau gần 12h trưa, Quỳnh điện cho tôi. Tôi đi xe máy ra đón, thấy có cả Phạm Văn Trội, quê  Thường Tín, Hà Tây (nay là Hà Nội) . Mừng quá, tôi gọi xe cửu lai Phạm Văn Trội về nhà tôi. Lịch trình, cơm nước xong, tôi đưa anh em đến thăm thân mẫu tôi đang ở bên nhà chú em tôi cách nhà tôi gần cây số. Sau khi đi kiểm tra, xét nghiệm tại bệnh viện K Hà Nội, bệnh viện kết luận bà bị bênh ung thư gan giai đoạn cuối, bệnh viện khuyên nên đưa bà về phục dưỡng, chăm sóc, bà đã hết khả năng cứu chữa. Gia đình tôi thống nhất tạm thời đưa bà về nhà chú em tôi để chăm sóc thời gian, khi bệnh lâm nặng sẽ đưa về quê, lúc này gia đình vẫn chưa cho bà biết bà bị bệnh hiểm nghèo.  Tôi nói với các chú em tôi rằng:  nếu để bà ở nhà tôi, một số anh em bạn bè, chiến hữu trong “làng dân chủ” đến thăm thì chắc chắn công an sẽ dở trò, có thể gây cơn xốc khôn lường cho bà. Thế rồi mọi tính toán của tôi đều chính xác đến tuyệt đối.


            Ba anh em, chú cháu mới bắt đầu ngồi vào ăn cơm, thì một tốp công an huyện ập đến nhà. Vẫn bác trưởng khu, và một công an viên của khu dẫn tốp công an gồm ba người đến, bác trưởng khu giới thiệu là  ba đồng chí công an huyện phụ trách địa bàn thị trấn đến làm việc với các anh. Rút kinh nghiệm lần trước đụng độ với Phương Anh cũng tại nhà tôi, lần này họ không vu cáo,  đặt điều như lần trước mà đi thẳng vào nội dung đã được sắp đặt.

Monday, May 18, 2009

ĐỐI MẶT (29)

Ba giờ chiều,ngày 30 tháng 10 năm 2007.Nguyễn Phương Anh,ngụ tại 104 Lê Thanh Nghị,phường bách khoa Hà nội, điện cho tôi:bọn em đang trên đường lên anh chơi,khoảng tiếng nữa đến nhà anh.Tôi đang bận đám cưới nhà  chị gái vợ tôi,chị tổ chức cuới vợ cho cậu con trai của chị.Bận lắm, nhưng khách đến nhà tôi vẫn phải xin phép chị để về.Khoảng tiếng sau tôi về,xe đã đậu trước nhà, Phương Anh cùng mấy anh bạn đi cùng đang chờ.


                        Vừa uống được chén nước,ba công an mặc quân phục,cùng bác trưởng khu và một công an viên của khu ập đến.Bác trưởng khu giới thiệu với mọi người về thành phần làm việc gồm có: công an địa bàn,công an phụ trách hộ khẩu của thị trấn và công an viên của khu.Một sỹ quan công an địa bàn thị trấn thông báo:


                        -Có nguồn tin quần chúng cho biết,xe của các anh trên đường lên đây đã va quyệt,xảy ra tai nạn,chúng tôi có trách nhiệm đến kiểm tra, đề nghị các anh xuất trình giấy tờ tuỳ thân!


                        -Các anh cho biết xe chúng tôi gây tai nạn ở địa điểm nào?Phương Anh hỏi lại.


                        -Chúng tôi không biết,chúng tôi chỉ được thông báo như vậy,chúng tôi đến kiểm tra!

Friday, May 1, 2009

ĐỐI MẶT (28)

Quê tôi,một trong những Xã nghèo nhất Nước ta ,là một trong 9 Xã cuả Tỉnh Lạng sơn và là một trong hai Xã duy nhất của Huyện Hữu lũng chưa có bóng dáng điện lưới quốc gia;là Xã vùng sâu,vùng xa,Xã đặc biệt khó khăn theo tiêu chí phân loại của chương trình 135 của chính phủ.
Tuy vậy, người dân quê tôi sống trọn nghĩa,trọn tình. Ở đâu đó tình người có những lúc đầy vơi,nhưng người dân quê tôi thì cho dù thời cuộc có những biến đổi đến đâu,nhưng lòng người thì vẫn một mực thuỷ chung,son sắt.Trải qua những xáo trộn,biến đổi từ trong quan hệ lao động -sản xuất ,mà nổi trội là thời kỳ cải cách ruộng đất;thời kỳ tiến hành hợp tác hoá nông nghiệp; thời kỳ khoán sản phẩm cuối cùng đến người lao động; rồi đến thời kỳ ruộng đất được chia đều cho người dân,cho đến các phong tục, tập quán “đươc”bài trừ, để thay vào đó là những tiêu chí văn hoá mới,các thiết chế văn hoá bị đảo lộn,các đình chùa,miếu mạo phần bị đập phá,phần bị bỏ rơi tan hoang,mọi hoạt động của người dân phụ thuộc vào cái gậy chỉ huy của Đảng.Xã hội biến đổi sâu sắc là vậy,nhưng lòng người thì vẫn giữ lại cho mình những cái riêng có của mình,cái mà hàng ngàn đời cha ông chuyền kiếp mãi mãi sẽ không bao giờ mất đi.Một trong những cái riêng có, đó là con người với con người luôn gắn chặt nhau,sẵn sàng bênh vực lẽ phải, đoàn kết cộng đồng,không phân biệt thành phần,giai cấp,dân tộc,không bị thoái hoá,cuốn theo lối sống phân biệt, hận thù,triệt tiêu nhau như một thời khẩu hiệu của Đảng:” Địa chủ cường hào, đào tận gốc,trốc tận rễ”.Bởi vậy trong cải cách ruộng đất,rất tự hào rằng quê tôi chưa hề có cuộc đấu tố nào diễn ra một cách vô nhân đạo,phi đạo đức,chưa gây tổn thương đến quan hệ gia đình,nội tộc,làng xóm láng giềng…nó như bản năng sinh tồn của cộng đồng người dân tộc-miền núi,là yếu tố đảm bảo cho sự tồn tại và phát triển trong điều kiện thiên nhiên khắc nghiệt.

Saturday, April 25, 2009

ĐỐI MẶT (27)

 Câu nói:“đừng nghe Cộng sản nói, mà hãy xem Cộng sản làm” đã”tiêm nhiễm”trong tôi từ lâu,vậy mà sự tráo trở,lật lọng, đổi trắng thay đen của Đảng thì người như tôi đã cùng “chung chăn” đến trên nửa đời người mà vẫn không thể lường hết được.
            Tại hội nghị ban chấp hành Huyện uỷ tiến hành kiểm điểm,quyết định khai trừ tôi ra khỏi Đảng,trong phần kết luận hội nghị,Bí thư Huyện uỷ quán triệt: đề nghị các đồng chí chúng ta không nên thấy anh Hồi mắc phải những sai lầm nghiêm trọng mà chúng ta lánh xa,trái lại chúng ta càng cần gần gũi để anh Hồi hoà nhập với mọi người,mặt khác thể hiện tính thiện chí,tính nhân đạo của Đảng ta.
            Hơn tháng sau,trưởng ban tổ chức Huyện uỷ,người cùng cơ quan,cùng chi bộ,mọi công to, việc lớn của nhà anh hoặc nhà tôi,chúng tôi đều có mặt chia sẻ.Anh tổ chức lấy vợ cho cậu con trai,anh đến tận nhà tôi mời,và tôi có mặt trong cuộc đại sự của gia đình anh.Lâu ngày anh em,bạn bè không gặp nhau,tay bắt,mặt mừng,chén chú,chén anh theo thông lệ đám cưới.Trưởng,phó ban tổ chức Tỉnh uỷ từ xa quan sát rõi theo tôi,tôi có linh cảm có điều chẳng lành.Mấy hôm sau tôi được tin Tỉnh uỷ trực tiếp chỉnh đốn trưởng ban tổ chức Huyện uỷ,một số bậu sậu cán bộ cấp dưới anh ta cũng được”sờ gáy”vì thiếu nhãn quan chính trị,ai lại dám cả gan bố trí ông Hồi lên ngồi tầng hai của nhà hàng,khu vực giành giêng cho các quan chức!

Thursday, April 9, 2009

ĐỐI MẶT (26)

Đúng 14h,tôi có mặt tại Công an Huyện. Đội trưởng Lê Duy Thực tiếp tôi vẻ cởi mở,thân thiện.Tôi chẳng lạ gì đây là thủ đoạn của họ đối với bất kể ai thuộc diện đối tượng tra hỏi,thẩm vấn. Cung cách kẻ đánh,người xoa đã là lối mòn quen thuộc,một lối cũ rích trong ngành Công an Cộng sản.
-Anh Hoàng Anh có chút việc bận,anh sẽ đến sau.Trong khi chờ anh Hoàng Anh,lúc này là ngoài giờ làm việc,tôi hỏi anh thật nhé:anh nghĩ thế nào mà anh chuyển khẩu về quê sinh sống?. Đội trưởng Lê Duy Thực hỏi.
-Có ba lý do:một là hiện nay trong quê,nhà tôi chỉ còn mình mẹ tôi ở với thằng cháu(bố nó đã mất)nên tôi phải chuyển khẩu về để động viên,an ủi bà ;hai là tôi đã đi khỏi quê hương nơi mình sinh ra trên 30 năm trời,nay nghỉ chế độ,muốn trở về với quê hương, bởi tôi nặng tình với quê hương lắm,  nếu như ở quá xa thì không nói làm gì, đằng này quê chỉ cách nơi ở hiện nay của tôi chưa đầy hai chục cây số nên việc chuyển về quê tôi vẫn lo toan,chăm sóc được gia đình của mình.Tôi nghĩ làm như vậy sẽ được cả đôi đằng,tình nghiã vẹn tròn;ba là tôi biết các ông sẽ bàn mưu,tính kế để làm khổ tôi,cô lập tôi khi tôi thôi việc về sinh sống ở Thị trấn này,bởi ở Thị trấn này và nhất là ở Khu phố tôi ở ,chủ yếu là những gia đình cán bộ công chức,những người về hưu,mất sức. Những người này từ miếng cơm manh áo chủ yếu phụ thuộc vào Chế độ này,tôi được các ông liệt kê vào “tội chống chế độ”nên chắc chắn các ông sẽ tính kế để gây áp lực tôi,cô lập tôi và họ là những người miễn cưỡng phải thực hiện theo ý đồ của các ông.Tôi sẽ gặp nhiều rắc rối khi mà tôi ở trong tình thế này,vì anh em,họ hàng không ở gần tôi,hàng xóm,láng giềng xung quanh tôi thì toàn là những người luôn bị các ông điều chỉnh,chi phối theo ý đồ của các ông, bởi các ông nắm trong tay yết hầu cuộc sống của họ.Qua làm việc buổi sáng nay với trưởmg phòng PA38,các ông đã bộc lộ rõ mọi âm mưu của mình,tiếc cho các ông, tôi đã đọc hết được tâm địa của các ông,tôi chuyển khẩu về quê, ở đó những người nông dân làm ăn lương thiện,họ sống bằng những công sức lao động của mình,họ chẳng phụ thuộc vào ai,nên không rễ ai có thể điều chỉnh được họ,và tôi đã chọn cho mình nơi nương thân trong quãng đời còn lại của mình, ở đó tôi có đầy đủ cả về tình thương yêu xóm làng,tình cảm bạn bè anh em mà không bất cứ một thế lực nào có thể chia rẽ được,trừ trường hợp tôi là kẻ bất nhân, đồi bại đạo đức.Tuy nhiên tôi vẫn tạm trú ở Thị trấn này theo quy định của pháp luật,và chấp hành đầy đủ mọi nghĩa vụ của một Công dân.Thế đấy, tôi đã chuẩn bị cho mình mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra,bây giờ thì tôi sẵn sàng đối mặt với mọi thủ đoạn đê hèn nhất của các ông.

ĐỐI MẶT (25)

Được tin tôi bị Đảng Cộng Sản Việt Nam khai trừ ra khỏi Đảng, cách chức các chức vụ tôi đang đảm nhiệm và buộc thôi việc,  Đài Á Châu Tự Do;  Đài Chân Trời Mới;  Đài VN Sydney ; các Diễn Đàn về dân chủ ; cùng nhiều bạn bè thân hữu điện thăm hỏi, chia sẻ với tôi. Tôi bắt đầu công khai phát biểu mạnh mẽ, thẳng thắn về quan điểm của mình mà không một chút do dự, bởi mọi cái cần rũ bỏ đến nay đã rũ bỏ được, tâm trạng thanh thản, thoải mái và tự thấy mình đã tiến lên một nấc thang mới trên con đường đã lựa chọn, sẵn sàng tư thế chủ động  đối mặt với những thế lực đầy mưu mô, xảo quyệt trên chặng đường tiếp theo. Tôi cũng bắt đầu bắt tay vào viết một số bài lấy các bút danh khác nhau, cổ vũ cho phong trào Dân oan đang rầm rộ tổ chức biểu tình tại Sài Gòn và Hà Nội phản đối Chính Quyền Cộng Sản xâm phạm quyền lợi của người dân. Những hoạt động của tôi được Cộng Sản cho là: “ điên cuồng chống phá cách mạng Việt Nam” đã làm cho họ tức tối và lập tức họ đáp trả ngay bằng những hành động “điên cuồng”. Một giấy triệu tập do Trưởng Công an Huyện ký đã được Chính quyền cơ sở (chính quyền thị trấn Hữu Lũng) trực tiếp đưa cho tôi và tôi có mặt đúng thời gian theo giấy triệu tập. “Tiếp tôi”, tại trụ sở Công an Huyện, ngoài Trưởng Công an Huyện mặc quân phục, còn có hai người mặc thường phục. Trưởng Công an Huyện làm thủ tục,  nghi thức ban đầu:
-Giới thiệu với anh Hồi đây là Hoàng Anh, Trưởng phòng PA38và đây là Lê Duy Thực,  Đội trưởng của phòng PA38 Công an Tỉnh Lạng Sơn, hai anh sẽ trực tiếp làm việc với anh! nói rồi Trưởng Công an Huyện đi ra ngoài.

ĐỐI MẶT (24)

Sáng hôm sau, 21 tháng 5 năm 2007, Thường Trực Huyện Ủy gọi điện thoại mời tôi đến gặp và đưa cho tôi một thông báo của Huyện Ủy do Bí Thư Huyện Ủy ký. Nội dung của thông báo ghi: ông Vi Đức Hồi, cán bộ Ban Tuyên Giáo Huyện Ủy được nghỉ chờ làm thủ tục nghỉ chế độ, kể từ ngày 21 tháng 5 năm 2007.
            -Anh có ý kiến gì không? Thường Trực Huyện Ủy hỏi tôi.
            -Không. Tôi đáp.
            -Anh cho tôi giao phòng làm việc hôm nay?
            -Vâng, lát nữa Văn Phòng sẽ nhận.
            -Tháng 8 tới mới có đợt giám định sức khỏe, anh cứ ở nhà chờ, khi nào có anh em sẽ báo anh đi giám định. Đây là thủ tục thôi, từ trước đến nay chưa ai đi giám định lại không đạt cả, anh yên tâm.
            -Vâng, cảm ơn các anh đã tạo điều kiện.
            -Anh dự định làm gì thêm không?
            -Tôi chưa có dự định gì.
            -Anh nghỉ chế độ trước tuổi sẽ bị thiệt thòi nhiều, thu nhập của anh sẽ mất đi đến một nửa so với đi làm, cuộc sống sẽ khó khăn hơn. Anh nên tìm việc gì đó làm thêm để có thu nhập,  ổn định cuộc sống, giành sức chăm lo gia đình. Chỗ anh em chân tình khuyên anh đừng lấn sâu thêm nữa, người ta châm chước cho anh nhiều rồi, rồi đây anh sẽ gặp nhiều khó khăn hơn, mọi việc làm của anh sẽ không qua được mắt họ đâu, nhất cử, nhất động của anh đều bị theo rõi,  giám sát. Bây giờ Đảng, Nhà Nước người ta cũng biết sửa sai rồi, không cứng nhắc như ngày xưa nữa. Xét cho cùng thì anh cũng không thể xoay chuyển được tình thế đâu, cỡ lãnh tụ như Trần Độ, Trần Xuân Bách, Hoàng Minh Chính còn chẳng làm được trò chống gì nữa là mình.
            

ĐỐI MẶT (23)

Những ngày nằm chờ cấp trên xử lý là những ngày tâm trạng tôi thấy không kém phần mệt mỏi so với những ngày vừa qua bị Công An quản thúc, làm việc. Tôi chỉ muốn nhanh chóng rũ bỏ được mọi “danh hiệu”mà Đảng Cộng Sản Việt Nam đã gắn cho tôi để thảnh thơi dấn thân theo con đường mà bấy lâu nay đã nung nấu trong lòng. Về phía Đảng Cộng Sản, nhất là tổ chức Đảng đang quản lý tôi, họ cũng muốn nhanh chóng xử lý tôi để một mặt khỏi bận tâm, phủi tay hết trách nhiệm, mặt khác cũng muốn chuyển giao cho ngành Công An trực tiếp theo rõi, giám sát,  xử lý theo pháp luật. Mong muốn của họ là phải trừng phạt tôi thật nặng để hả dạ, mặt khác để làm gương cho những “kẻ” khác. Ngành Công An của địa phương cũng muốn chuyển giao nhanh để ra tay, họ đinh ninh rằng cứ để cho Công An xử lý rồi sẽ thấy. Và những gì đến,  sẽ phải đến.


Ngày 19 tháng 4 năm 2007, Thường Trực Huyện Ủy thông báo cho tôi sáng ngày 20 tháng 4 năm 2007 có mặt tại Huyện Ủy để họp Ban Thường Vụ Huyện Ủy, nội dung cuộc họp được ghi rõ: kiểm điểm và thi hành kỷ luật đối với trường hợp của tôi. Thường Trực yêu cầu tôi viết bản kiểm điểm thật sâu sắc để trình bày trước cuộc họp.