Monday, July 20, 2009

ĐỐI MẶT (35) THAY LỜI KẾT

Ai đó đã có câu:” Ở Việt Nam,20 tuổi không vào Đảng,người không có trái tim;40 tuổi vẫn theo Đảng,người  không có lương tâm”.


            Lớp người như tôi,sinh ra và lớn lên trong lòng chế độ cộng sản,ai cũng “một thời trẻ trai”,cũng muốn đem sức lực của mình cống hiến cho đất nước,và Đảng cộng sản là “hiện thân”cho sự hy sinh,cống hiến đó.Được đứng trong hàng ngũ của Đảng, được thực hiện những nhiệm vụ thiêng liêng,cao cả như những thông điệp của Đảng gửi tới toàn dân, đó là niềm tự hào,niềm kiêu hãnh của mỗi người.


            Là người khá sớm được đứng trong hàng ngũ của Đảng, để rồi có điều kiện học tập,tìm hiểu về bản chất của Đảng nên vào cái tuổi 40,tự mình nhận thấy:


                             “Chót vì tay đã nhúng chàm,


dại rồi nhưng biết khôn làm sao đây!”  


Rồi  đã phải đi tìm lối thoát cho mình, cầu mong đoạn đường còn lại của cuộc đời được vợi đi những nỗi ân hận. Đây là một quyết định khó khăn, khó khăn nhất trong đời.


Một danh nhân nào đó đã nói:”tạo hoá con người khi sinh ra là bằng nhau, ít nhất cũng gần bằng nhau”.vì vậy sẽ không có ai sinh ra mang  phận hèn,chỉ có những người  cam chịu phận hèn.Cũng như “không có người phụ nữ xấu,chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp”.Thời trẻ tôi hay đọc thơ Các Mác,lúc đó Các Mác luôn là thần tượng đối với tôi.Các Mác chỉ ra rằng:


                           “Thế giới cứ đảo điên,


                             Vì ta không biết dựng,


                              thế giới trôi bất động,


                              vì ta hằng lãng quên.”





Cái mất mát lớn nhất của con người chính là mất đi quyền làm người;Kẻ có tội lớn nhất là kẻ đi tước đoạt  quyền con người;kẻ đáng thương nhất, là kẻ chưa hiểu biết  về quyền con người;kẻ đáng trách nhất là kẻ quên đi quyền con người;kẻ hèn hạ nhất là kẻ cam chịu mất quyền con người.Tôi là kẻ đáng trách và cũng có lúc trở thành kẻ hèn hạ.


Thế giới hoà nhập,thông tin bùng nổ, đã làm cho tôi thức tỉnh sau đêm dài “dòng đời trôi quằn quại hắt hiu”.Và lúc này khi đã thức tỉnh,nhìn lại những người xung quanh mình,than ôi!tuyệt đại đa số họ là  những”kẻ” đáng thương. Đáng thương bởi họ không  biết họ có những quyền cơ bản gì! Đáng thương vì họ không biết được ai đã tước đoạt những quyền cơ bản về con người của họ! đáng thương vì suốt cuộc đời của họ từ khi sinh ra cho đến khi nhắm mắt xuôi tay,con người họ không được tiếp nhận một thông tin nào khác ngoài thông tin chính thống của Đảng.


Ai cũng vậy,khi mà mình nhận ra,nhìn thấy  những hành vi tội lỗi của người khác,mà không lên tiếng cảnh báo cho người đó dừng lại,hoặc cũng không báo cho mọi người biết để tránh;để đề phòng; để lên tiếng; để nhăn chặn…thì đó cũng là tội lỗi.Từ lối suy nghĩ mộc mạc như vậy,nên việc tôi đến với phong trào dân chủ như một lẽ tự nhiên.Và cũng từ suy nghĩ chất phác như trên,tôi mạnh dạn ghi chép và gửi bạn đọc vài suy nghĩ về quá trình chuyển hoá mà theo cách gọi của Đảng cộng sản là “thoái hoá”của tôi;về một số cuộc  làm việc, đấu tranh với bộ máy công an cộng sản.Với mong muốn gửi đến những ai quan tâm đến vận mệnh của đất nước,nhất là các bạn trẻ một số thông điệp nho nhỏ để các bạn hiểu thêm những âm mưu,thủ đoạn,lối hành xử và bản chất của chế độ hiện hành;về vài kinh nghiêm ít ỏi trong quá trình đối mặt với bộ máy công an.


Lúc đầu dự định chỉ viết vài bài,ghi chép một số cuộc làm việc với bộ máy của Đảng(tỉnh uỷ).Nhưng được sự cổ vũ, động viên của một số bạn bè thân hữu gần xa, đặc biệt là tổng biên tập báo Thông Luận,anh Đoàn Xuân Kiên;tổng biên tập báo Đối Thoại,anh Võ Văn Minh đã nhiệt tình chỉnh sửa,bổ xung các bài viết của tôi trước khi đăng tải.Mỗi lần tôi đọc lại,tự rút được nhiều kinh nghiệm và nhận thấy mình trưởng thành lên.Nhân dịp này tôi xin được bày tỏ biết ơn các bạn đọc và cá nhân anh Đoàn Xuân Kiên,anh Võ Văn Minh đã giành cho tôi sự ưu ái hiếm có này.


Các bài viết mang tựa đề: “Đối Mặt”của tôi xin được tạm dừng tại đây,có thể tôi sẽ còn viết tiếp vì các cuộc đối mặt với bộ máy chính quyền cộng sản chưa thể chấm dứt ở đây.


Rất mong bạn đọc trên mạng lượng thứ cho tôi về những gì sơ xuất,những gì khiếm khuyết./.


                                                                        Lạng Sơn,ngày 20 tháng 7 năm 2009


                                                                                   Trân Trọng

No comments:

Post a Comment