Saturday, August 7, 2010

CHUYỆN THẬT Ở XỨ C CÒNG (3)

Người nữ thanh niên ngồi chờ lâu, sốt ruột, mở máy di động gọi cho người nam thanh niên.

– Quái lạ, chuông reo mãi mà sao không chịu nghe! Người nữ thanh niên đi thẳng vào trong đồn.

– Đây, xe mình đây rồi mà sao người ở đâu nhỉ? Không khéo mấy bố rủ nhau đi nhậu nhẹt, đang vui, không thèm nghe điện thoại của mình rồi! Cánh đàn ông tệ quá! Đến giờ đi làm ca rồi, kệ thây anh ta!
Người nữ thanh niên tự nhủ, rồi phụng phịu quay ra bắt xe ôm về nhà.

*

Đến bệnh viện, hai quan Sát Nhân và Sát Dân bê người nam thanh niên lên thẳng phòng cấp cứu. Quan Sát Dân nói nhỏ với quan Sát Nhân:

– Này quan anh có tài ứng khẩu, từ nay mọi việc do quan anh phát ngôn nhé! Em ăn nói kém, lại không lanh lợi được như quan anh, em chỉ biết tuân theo quan anh thôi được không ạ?



– Rồi, yên tâm! Mọi việc cứ để anh lo, chú chỉ biết tuân thủ, cấm xen vào!

– Dạ vâng ạ

– Người này làm sao? Bác sĩ trực cấp cứu hỏi.

– Tai nạn giao thông, xin Bác sĩ ra tay cứu giúp! Quan Sát Nhân nói.

– Đưa nạn nhân lên bàn, ai là người nhà của nạn nhân?

– Không có ai ạ, chúng tôi là những người đang thi hành công vụ thấy tai nạn xảy ra, chúng tôi với tinh thần "cứu người như cứu hoả" và thấm nhuần lời dạy: "vì Dân phục vụ" nên chúng tôi đưa nạn nhân vào đây. Chúng tôi mong Bác sĩ ra tay cứu chữa. Bác sĩ yên tâm, tuy không có người nhà nạn nhân ở đây nhưng chúng tôi xin chịu toàn bộ mọi phí tổn.
Quan Sát Nhân nói với giọng tụt huyết áp.

– Cảm ơn các anh. Thời buổi này mà có được những ông quan "vì dân" như các anh thật là hiếm thấy! Các anh là người tốt, rất tốt nữa là đằng khác!

– Ngành chúng tôi là như vậy. Cấp trên chúng tôi dạy bảo chúng tôi như vậy, hơn nữa chúng tôi đang thực hiện cuộc vận động lớn do triều đình ban nên chúng tôi thấm nhuần lắm Bác sĩ ạ. Quan Sát Nhân liến thoắng.

– Thôi được rồi, cảm ơn các anh! Tôi thật buồn phải thông báo với các anh rằng chúng tôi không giúp được gì cho nạn nhân nữa vì nạn nhân đã chết rồi.

– Chị nói sao? Nạn nhân đã chết rồi sao?

– Vâng chết cách đây khá lâu rồi, bây giờ các anh tính thế nào?

– Bây giờ chúng tôi đành phải phiền bệnh viện thôi. Gia đình nạn nhân chưa có ở đây, biết làm sao được!

– Thôi được tôi sẽ báo cáo lãnh đạo bệnh viện để giải quyết.
Người Bác sĩ lên thẳng Ban giám đốc bệnh viện xin ý kiến. Lát sau Bác sĩ quay lại thông báo:

– Bây giờ một người đại diện vào làm thủ tục rồi đưa xuống nhà xác chờ người nhà đến.

– Vâng.

Quan Sát Nhân nhanh nhẩu theo sau Bác sĩ làm thủ tục. Xong xuôi hai quan người đằng chân, người đằng đầu đưa người thanh niên xấu số xuống nhà xác của bệnh viện.
Khi quay ra, hai quan chạm chán ngay quan đồn trưởng. Vẻ mặt tức giận, quan đồn trưởng ra hiệu ra chỗ vắng rồi quát:

– Tụi bay giết ta, giết chết toàn đơn vị rồi! Bôi nhọ hình ảnh trong sáng của toàn ngành rồi! Phen này thì mọi thành tích của ta, của toàn đơn vị ta quẳng xuống sông, xuống biển hết rồi!

Hai quan chắp tay cúi đầu xin quan đồn trưởng tha tội:

– Bọn em có tội, bọn em có tội!

– Tụi bay có chết tươi ngay lúc này ta cũng chẳng quan tâm, nhưng ta đây năm nay là năm ta lên quân hàm, lên lương năm. Trên cân nhắc đề bạt, tụi bay giết ta rồi, giết ta rồi!

– Thưa chúng em có lỗi với sếp vì chưa kịp báo cáo sếp. Chúng em định thu xếp mọi việc tạm ổn rồi sẽ báo cáo sếp. Thế mà thằng nào nó lại vượt mặt chúng em tin cho sếp ngay làm cho sếp quá lo lắng là điều không thể chấp nhận được, chúng em thành thật xin lỗi sếp ạ!

– Tụi bay còn định không báo cáo ta phải không?

– Dạ không ạ, tụi em chỉ muốn tự thu xếp tạm ổn rồi mới báo cáo sếp thôi, chứ đâu dám không báo cáo ạ!

– Thôi việc đó để sau, bây giờ tụi bay báo cáo ta nghe tụi bay đánh nó chết như thế nào?

Quan Sát Nhân thưa:

– Dạ, thằng này nó đi xe không có mũ nón gì, tụi em tuýt còi kiểm tra giấy tờ rồi ghi biên bản phạm lỗi, nó không chịu, nó chống lại người thi hành công vụ. Tụi em mời nó lên đồn giải quyết. Trong khi lập biên bản nó lăn đùng ra, tụi em tức tốc đưa sang bệnh viện cấp cứu, sang đến nơi nó đã tắt thở.
Quan đồn trưởng điên tiết quát:

– Đến cả ta mà tụi bay còn báo cáo láo, huống hồ người khác. Tụi bay có còn chút liêm sỉ nào không?

– Dạ tụi em không dám báo cáo láo đâu ạ. Sự thật nó là như thế ạ.

– Được rồi. Đã thế thì tụi bay khắc giải quyết lấy. Ta mặc kệ tụi bay!

– Dạ thưa sếp, tụi em xin sếp ra tay cứu lấy bọn em. Sếp bảo thế nào em cũng chịu. Tốn kếm bao nhiêu em cũng chịu. Em cắn cỏ lạy sếp, mong sếp thương bọn em mà cứu giúp ạ.

– Ai sai tụi bay đi làm? Hôm nay cả đội nghỉ cơ mà!

– Tụi em xin đội trưởng, đội trưởng đồng ý ạ.

– Được rồi. Việc đó để xét sau! Bây giờ cứ thống nhất như vậy đi để rồi tìm cách đối phó!

– Dạ thưa… thống nhất… thế nào ạ?

– Thống nhất như tụi bay nói chứ còn gì nữa! Là nó tự chết chứ còn cách nào khác nữa!

– Dạ vâng, tụi em đội ơn sếp ạ!

– Ơn với huệ gì, việc đã đến nỗi này thì không còn là việc riêng của tụi bay nữa mà là của toàn đơn vị, của toàn ngành chúng ta, hiểu chưa?

– Dạ, sếp nói rất ư là chí lí ạ. Quả là sếp có tầm nhìn xa, trông rộng và hết lòng vì cấp dưới. Tụi em đời đời biết ơn sếp, ơn này sống để dạ, chết mang theo ạ...

– Đến giờ này mà tụi bay còn nói được thế à! Bây giờ đi mà lo hậu sự đi!

– Dạ, lo như thế nào ạ? Mong sếp chỉ bảo tụi em. Tụi em bây giờ không còn biết gì nữa rồi, thưa sếp!

– Về lấy tiền ra mà lo đút lót, hiểu chưa?

– Vâng, nhưng sếp ơi bây giờ lo như thế nào? Tức là ý em muốn nói đút lót cho những ai, số tiền thế nào cho hợp lý ạ? Nói thật với sếp tụi em cũng hoàn cảnh khó khăn lắm. Cái bọn ác ý, độc mồm độc miệng nó cứ tung tin, đồn nhảm rằng cánh bọn em hốt được nhiều tiền bạc lắm, nhưng kỳ tình có đâu, thưa sếp!

– Cố gắng tối đa đi, ít quá người ta không vào cuộc là chết đấy! Trước hết lo cho các quan khám nghiệm tử thi để người ta kết luận nguyên nhân của cái chết không phải do bị đánh đập, hiểu chưa?

– Vâng, tụi em hiểu rồi ạ.

– Thôi về đi mà lo liệu cho sớm. Mọi việc còn lại để ta.
Hai quan chào sếp đồn trưởng rồi phóng xe về đồn lấy xe riêng rồi mỗi người đi thẳng về nhà mình lo hậu sự theo lời sếp đồn trưởng dặn. Tại nhà quan Sát Nhân, hai vợ chồng đuổi bọn trẻ ra ngoài rồi thì thầm:

– ...tôi với thằng Sát Dân đã đánh nó chết...

– Trời ơi sao cái số của tôi nó lại khổ thế này, đang yên, đang lành tai vạ lại ập đến nhà tôi thế này hả trời ơi là trời!...

– Thôi tôi xin bà đừng làm ầm lên nữa. Việc đã đến mức này rồi kêu nhiều khắc làm được gì! Bây giờ phải bàn tính lo hậu sự ngay. Bây giờ bà đưa tiền cho tôi để tôi đi ngay mà lo liệu.

– Tiền đâu mà lấy! Tiền tôi đem thả lãi hết rồi. Bây giờ không phải lúc đòi! Nó có thì có giờ hết đấy!

– Tôi không biết! Bà phải đưa tiền cho tôi ngay để còn lo việc!

– Bây giờ ông định lo liệu thế nào ông kể tôi nghe!

– Trước hết phải có tiền lo lót cho ba quan pháp y là ít, để họ kết luận thằng cha này chết không phải do bị đánh đập mà là do đột tử. Sau đó lo lót cho các quan trong đồn ta, cả thảy sáu người. Còn các quan trên nữa, tôi tính cả rồi, tất tần tật phải đến hơn chục người. Cứ gọi là trăm triệu đi đứt.
Quan bà giật thót mình:

– Lấy đâu ra lắm thế! Không có đâu! Không có là không có! Này tôi bảo này, mình cứ trút tội cho cái thằng Sát Dân kia hết. Thế là xong, vì nó là thằng cầm cây đánh sau gáy làm chết người. Ông thì dính dáng gì! Cùng lắm là người có liên quan thôi, ông hiểu chưa?

– Không được! Không được! Mình là thằng chịu trách nhiệm chính, là thằng bóp cổ nó, là thằng thúc đầu gối vào bụng nó, làm nó lăn quay ra. Bây giờ chối bỏ, ai người ta chịu? Còn có tập thể, cơ quan điều tra kết luận chứ bà cứ làm như một mình bà muốn làm thế nào cũng được.

– Kệ ông! Ông muốn làm thế nào thì ông làm. Tiền đã vào nhà này thì hết đường ra. Tiền đang sinh lãi, sinh lời không có chuyện mất đi được.

– Bà còn muốn để tôi hái ra tiền nữa không? Đợt này mà lo không xong là đi đứt, không có chuyện ngày nào mẹ con bà cũng cứ ngồi nhà mà thu tiền nữa đâu.

– Liệu lo được không! Hay chỉ ném tiền qua cửa sổ! Bọn quan các ông bao nhiêu tiền cho vừa, thấy bở là cứ đào. Tôi còn lạ gì!

– Vợ với chả con, chỉ biết ngày nào cũng tra hỏi tiền bạc rồi vơ vào, đến khi gặp nạn thì bỏ mặc cái xác tôi. Thà tôi chết đi cho xong.
Bà vợ bực tức vào trong buồng mở tủ đi ra vứt cho một sập:

– Đây năm triệu đấy, cầm đi mà lo lót cho cái bọn khốn nạn kia! Thấy người ta gặp nạn không thương, không giúp thì thôi lại còn bắt người ta cống nạp. Người gì mà người vậy, quan gì mà quan vậy! Cái xã hội này thật là thối nát!

– Thôi tôi xin bà, mình thì có trong sạch gì đâu mà đi nguyền rủa người ta. Bà đưa tôi thêm đi, bằng này thấm tháp gì?

– Chỉ có thế thôi, còn lại thằng kia nó phải bỏ ra chứ, mình chỉ là phụ, hiểu chưa? Nó là thằng đánh chết người nó phải lo! Ông dại lắm, lúc này ông hết tỉnh táo rồi, ông cứ để tôi lo liệu. Bây giờ tôi phải lên đền để xin các quan dưới âm phủ phù hộ độ trì cho gia đình mình thoát được cái nạn này. Tôi phải đi con đường này vừa kinh tế, vừa hiệu nghiệm, chỉ tốn khoản một trăm là cùng.

– Thôi, để mai đi!

– Mai là mai thế nào? Tối, ít khách, khỏi chạm người quen. Với lại mình mới có cơ hội để bày tỏ với các quan nhiều. Ông chẳng hiểu gì cả! Ông đi lo việc của ông đi!

– Có bằng này tiền tôi lo sao nổi? Bà đưa thêm đi!

– Quái lạ! Tôi là tôi lo cho cái gia đình này chứ có lo riêng cho tôi đâu! Ăn khôn nói dại, ông mà đi tù thì chẳng có thằng chó nào đi thăm hỏi ông đâu! Tôi phải để tiền còn thăm nuôi ông chứ, ông hiểu chưa? Thôi cứ cầm ngần ấy đã, có gì sẽ liệu sau.
Quan Sát Nhân cầm xấp tiền lặng lẽ ra khỏi nhà nổ xe ra cổng. Quan bà gọi với theo sau:

– Này, tạp chí Người Đẹp ông đọc, để đâu rồi?

– Tìm trong giường khắc thấy. Giờ này mà còn đọc được báo với chí! Thứ người ở đâu ra chẳng biết! Quan Sát Nhân lẩm bẩm.
*


Tại nhà của quan Sát Dân, hai vợ chồng đang thì thầm bàn với nhau.

– Bây giờ phải tính sao đây em?

– Tất cả là do cái ông khỉ gió kia gây nên. Mình là người vạ lây, để ông đứng ra mà lo liệu. Mình không hơi đâu mà nhúng vào.

– Nói thế không được! Bây giờ hai người cùng lo, có điều ông kia là chính, nói thế còn có lý.

– Liệu có lo nổi không anh? Em chỉ sợ tiền mất tật mang thôi. Em nói anh nghe, chắc chắn cái chức đi càn quét vơ vét của anh người ta sẽ không cho anh làm rồi, vì nhân cơ hội này nhiều thằng nó tìm cách hạ uy tín mình rồi nó thay chân mình là cái chắc. Anh phải tỉnh táo, việc lo lót phải cân nhắc kỹ. Mấy thằng cha sếp anh thì chẳng cần lót tay nhiều đâu, vì đằng nào nó cũng không dùng anh nữa. Vả lại, nó cũng muốn ẻm vụ việc đi để khỏi ảnh hưởng đến nó. Bây giờ chủ yếu là các quan pháp y kết luận cái chết là quan trọng nhất. Cứ để cho thằng cha Sát Nhân ấy nó bỏ ra nhiều hơn mình. Không có chuyện bằng nhau đâu, hiểu chưa?

– Anh hiểu rồi.

– Này, nhưng mà có khi mình chơi bài này biết đâu lại hay hơn đấy! Này nhé, mình lo lót cho các quan sếp để chuyển toàn bộ lửa sang tay thằng cha Sát Nhân kia đi. Cùng lắm là mình chỉ là người liên đới trách nhiệm, vì nó tổ chức, nó cho lên đồn, nó hành hung, nó bóp cổ, nó thúc vào bụng vỡ bọng đái người ta... Anh thấy thế nào?

– Khó đấy… Được rồi, để anh xem cụ thể thế nào rồi sẽ tính.

– Vâng, anh cứ tính, nhưng theo em nghĩ mình bỏ tiền ra nó phải được việc, phải đáng đồng tiền bát gạo. Đúng không? Mình dồn toàn bộ tiền vào một sếp to nhất như trưởng đồn gì đấy để sếp lo cho mình, còn việc lo lót cho các quan khác, kể cả quan pháp y, mình mặc thây cho thằng cha Sát Nhân kia lo, thế có khi còn hay hơn, đấy anh xem!

– Không được đâu, việc chung vẫn phải đóng góp lo liệu, có thể mình đóng góp ít đi nghe còn được.

– Thôi thế cũng được. Đây, có chục triệu, cầm đi mà lo liệu, phải tuỳ cơ mà ứng biến, nghe chưa?

No comments:

Post a Comment