Thursday, April 9, 2009

ĐỐI MẶT (26)

Đúng 14h,tôi có mặt tại Công an Huyện. Đội trưởng Lê Duy Thực tiếp tôi vẻ cởi mở,thân thiện.Tôi chẳng lạ gì đây là thủ đoạn của họ đối với bất kể ai thuộc diện đối tượng tra hỏi,thẩm vấn. Cung cách kẻ đánh,người xoa đã là lối mòn quen thuộc,một lối cũ rích trong ngành Công an Cộng sản.
-Anh Hoàng Anh có chút việc bận,anh sẽ đến sau.Trong khi chờ anh Hoàng Anh,lúc này là ngoài giờ làm việc,tôi hỏi anh thật nhé:anh nghĩ thế nào mà anh chuyển khẩu về quê sinh sống?. Đội trưởng Lê Duy Thực hỏi.
-Có ba lý do:một là hiện nay trong quê,nhà tôi chỉ còn mình mẹ tôi ở với thằng cháu(bố nó đã mất)nên tôi phải chuyển khẩu về để động viên,an ủi bà ;hai là tôi đã đi khỏi quê hương nơi mình sinh ra trên 30 năm trời,nay nghỉ chế độ,muốn trở về với quê hương, bởi tôi nặng tình với quê hương lắm,  nếu như ở quá xa thì không nói làm gì, đằng này quê chỉ cách nơi ở hiện nay của tôi chưa đầy hai chục cây số nên việc chuyển về quê tôi vẫn lo toan,chăm sóc được gia đình của mình.Tôi nghĩ làm như vậy sẽ được cả đôi đằng,tình nghiã vẹn tròn;ba là tôi biết các ông sẽ bàn mưu,tính kế để làm khổ tôi,cô lập tôi khi tôi thôi việc về sinh sống ở Thị trấn này,bởi ở Thị trấn này và nhất là ở Khu phố tôi ở ,chủ yếu là những gia đình cán bộ công chức,những người về hưu,mất sức. Những người này từ miếng cơm manh áo chủ yếu phụ thuộc vào Chế độ này,tôi được các ông liệt kê vào “tội chống chế độ”nên chắc chắn các ông sẽ tính kế để gây áp lực tôi,cô lập tôi và họ là những người miễn cưỡng phải thực hiện theo ý đồ của các ông.Tôi sẽ gặp nhiều rắc rối khi mà tôi ở trong tình thế này,vì anh em,họ hàng không ở gần tôi,hàng xóm,láng giềng xung quanh tôi thì toàn là những người luôn bị các ông điều chỉnh,chi phối theo ý đồ của các ông, bởi các ông nắm trong tay yết hầu cuộc sống của họ.Qua làm việc buổi sáng nay với trưởmg phòng PA38,các ông đã bộc lộ rõ mọi âm mưu của mình,tiếc cho các ông, tôi đã đọc hết được tâm địa của các ông,tôi chuyển khẩu về quê, ở đó những người nông dân làm ăn lương thiện,họ sống bằng những công sức lao động của mình,họ chẳng phụ thuộc vào ai,nên không rễ ai có thể điều chỉnh được họ,và tôi đã chọn cho mình nơi nương thân trong quãng đời còn lại của mình, ở đó tôi có đầy đủ cả về tình thương yêu xóm làng,tình cảm bạn bè anh em mà không bất cứ một thế lực nào có thể chia rẽ được,trừ trường hợp tôi là kẻ bất nhân, đồi bại đạo đức.Tuy nhiên tôi vẫn tạm trú ở Thị trấn này theo quy định của pháp luật,và chấp hành đầy đủ mọi nghĩa vụ của một Công dân.Thế đấy, tôi đã chuẩn bị cho mình mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra,bây giờ thì tôi sẵn sàng đối mặt với mọi thủ đoạn đê hèn nhất của các ông.


-Việc anh cư trú ở đâu là quyền của anh,pháp luật không cấm, không ai ngăn cản được anh,có điều là xưa nay anh vẫn đi lại bình thường,cứ gì phải chuyển khẩu về! thấy hơi khó hiểu nên hỏi anh vậy thôi.
-Nhân đây tôi cũng chia sẻ với anh rằng,với tôi, việc chọn quê hương sinh ra làm nơi nương thân cho cuối đời mình là việc tôi đã lựa chọn từ lâu,vì vậy anh thấy đấy, tôi là người từ lâu nay luôn có trách nhiệm với những người làng xóm của mình ở trong quê.Những ngày vui,ngày buồn tôi luôn có mặt với họ,tôi luôn tuyên bố với họ rằng: kiểu gì khi nghỉ chế độ tôi sẽ về quê ở,mọi người luôn coi tôi như những láng giềng thân thiện,có việc gì họ luôn thông tin cho tôi và tôi luôn chia sẻ với họ.Nhiều người cho tôi là có cách sống khác thường,nhưng thực ra tôi đã tính trước thể nào cũng có ngày hôm nay, vì đối với tôi việc ly khai đảng,dấn thân con đường đấu tranh đòi xoá bỏ độc quyền, đòi công lý đã nung nấu trong tôi từ hơn chục năm nay,tôi đã chuẩn bị cho mình hành trang để bước vào trận tuyến mới,nên có thể nói với anh là tất cả những gì tôi làm mà anh cũng như nhiều người khác thấy khó hiểu là lộ trình của tôi trên con đường tôi đã lựa chọn.
-Cũng phải nói thật với anh Hồi là trước khi chúng tôi làm việc với anh,chúng tôi đã tìm hiểu khá kỹ về nhân thân của anh,về các mối quan hệ của anh,về hoàn cảnh gia đình anh…tôi biết anh hiện giờ có những khó khăn về kinh tế,cụ thể tôi biết anh đang có một khoản nợ ngân hàng, đây là lúc ngoài giờ làm việc,tôi ít tuổi hơn anh nhiều, nên trao đổi với anh trên phương diện anh em,tình cảm,anh không nhất thiết phải trả lời ngay mà cứ suy nghĩ cho kỹ rồi trả lời tôi lúc nào cũng được,thực tình tôi muốn giúp anh trong lúc khó khăn này,nói thật là tôi có thể làm được việc đó.Anh cứ suy nghĩ ký đi!
-Chẳng cần nghĩ ngợi gì đâu,tôi có thể nói  với anh luôn:hiện tôi còn nợ ngân hàng một khoản tiền,tôi vay trả góp để mua đất,làm nhà.Tôi đang nhờ bạn bè, anh em giúp mỗi người một chút để góp vào trả .Cảm ơn anh đã quan tâm,nhưng tôi tự lo được,anh không cần bận tâm.
-Anh em vô tư thôi, anh đừng cấn cá việc gì!anh cứ về suy nghĩ lại,có gì anh em mình tâm sự thêm.
Vừa lúc đó, Trưởng phòng Hoàng Anh bước vào,câu chuyện chấm dứt ở đây.Vẻ mặt tức tối  trong cuộc “đụng độ”với tôi sáng nay vẫn chưa nguôi trên khuôn mặt, anh ta bắt đầu “xoay”tôi.
-Anh Hồi có biết gì về các tổ chức cái gọi là: “Đảng việt tân; Đảng dân chủ nhân dân; Đảng hành động nhân dân; Đảng vì dân…”
-Tôi không biết.
-Tôi sẽ nói cho anh rõ về những tổ chức phản động này,nhiều khi anh mê muội, ảo tưởng rồi bị lôi cuốn theo bọn chúng từ lúc nào không biết!
Thế rồi anh ta nói một thôi,một hồi, đưa ra những dẫn chứng cụ thể về những âm mưu,nhứng hoạt động chống phá cách mạng Việt nam của các tổ chức nói trên,chưa hết anh ta lại nói sang về nhân thân của một số người hoạt động dân chủ như cụ Hoàng minh Chính,cụ Trần Độ,Trần Khuê,Nguyễn thanh Giang,cho đến lớp trẻ sau này như Nguyễn khắc Toàn, Đỗ nam Hải,Nguyễn vũ Bình,Phạm hồng Sơn,Nguyễn văn Đài,Lê thị công Nhân… để xua đi những khó chịu  phải miễn cưỡng ngồi nghe, tôi  uống nhiều nước,hút nhiều thuốc,thỉnh thoảng lại đứng dậy pha trè,rót nước vừa là giết thời gian,vừa là giải toả nỗi bức xúc trong người.Anh ta nói đến cả tiếng đồng hồ, giọng anh ta trở nên khàn khàn,vẻ thấm mệt,anh ta dừng lại với vẻ mặt mãn nguyện vì đã chuyển tải được nhiều thông tin quan trọng cho tôi.Như muốn thể hiện là người có nhiều dữ liệu về lính vực này,anh ta nói thêm:
-Hôm nay nói với anh sơ qua như vậy thôi,khi khác tôi sẽ nói cho anh hiểu rõ hơn về một số  phần tử phản động đội lốt tôn giáo chống sự nghiệp của nhân dân ta như Thích quảng Độ,Nguyễn văn Lý và nhiều tên phản động khác.
-Anh Hoàng Anh ạ,những gì anh nói với tôi hôm nay,tôi đã được nghe ông Phó ban tổ chức Tỉnh uỷ phụ trách nội chính, ông ấy cũng nói  như anh;rồi đến Trưởng phòng Tư tưởng-Văn hoá Công an Tỉnh Lạng sơn(người đồng nghiệp cùng cấp với anh)cũng nói y hệt như anh nói,mà sao các anh nói y hệt như tờ báo An ninh thế giới đã đăng tải vậy?lần trước tôi đã nói với Trưởng phòng tư tưởng- Văn hoá Công an Tỉnh,hôm nay buộc tôi lại phải nói lại với anh:tôi có đến hơn chục năm nay, tôi luôn được trang bị riêng tờ báo này(tờ báo anh ninh thế giới),ngoài ra tôi có nhiều tờ báo khác cũng do Đảng,Nhà nước trang bị cho tôi,chưa hết, tôi còn có cả bản tin nội bộ thuộc loại tài lệu mật,tối mật do cơ quan ngôn luận,cơ quan tuyên truyền của Đảng biên soạn.Tôi là báo cáo viên của Cấp uỷ địa phương,hàng tháng tôi phải đi tiếp thu tình hình thời sự trong nước và quốc tế do báo cáo viên tw trực tiếp truyền đạt, nên tôi có thể nói với anh rằng những thông tin mà anh vừa chuyền tải nó chẳng mang tính thời sự một chút nào đối với tôi.Những gì anh nói, báo chí đã đăng tải cả rồi và tôi cũng đã nghe nhiều rồi, xin lỗi anh, tôi đã nhàm cả tai rồi.
Sắc mặt anh ta biến đổi đến chóng mặt,tai đỏ ửng lên,mặt sạm lại.Tôi cảm thấy thích thú vì lại được chứng kiến sự điên khùng của anh ta,nhưng lần này anh ta đã kìm lại được,tất cả được trút lên bằng giọng điệu đay nghiến.
-Ông là thá gì mà dám lăng mạ chúng tôi! Ông là loại chân đất mắt toét,là một dân tộc thiểu số miền núi,xuất thân từ bản làng vùng miền xa xôi,nếu không có chế độ này thì loại như Ông chỉ là con chó rách, ông hiểu chưa?nhân thân của ông như thế nào?trình độ ra sao?tôi chảng lạ gì! Tôi xin lỗi cái bằng gọi là cao cấp lý luận chính trị của ông đi!còn cái bằng đại học luật tại chức của ông tôi tôi cũng xin lỗi luôn,chính quy còn chưa ăn ai, huống hồ loại chuyên tu,tại chức. Ông dương dương tự đắc với ai! ông viết mấy cái bài vớ vớ,vẩn vẩn, đăng tải trên mạng được các thế lực thù địch tung hô,tưởng đã oai lắm!tôi sẽ làm cho ông không ngẩng đầu lên được với thiên hạ, ông sẽ phải ôm lấy nỗi hận này suốt đời. Ông nhớ lấy.
-Đúng là tôi có nhiều thiệt thòi vì học hành chẳng được đến nơi, đến chốn,học cũng nhiều đấy nhưng chỉ là chắp vá.Tôi đã theo học trường Đảng Nguyễn ái Quốc(hệ tập trung) từ năm 83-86,rồi sau đó tôi theo học một năm nữa để lấy bằng cử nhân chính trị(bây giờ thì người ta không gọi cử nhân nữa mà chỉ goi chung là cao cấp chính trị thôi).Thực ra tôi chưa bao giờ tự hào về cái trường mà tôi đã theo học,lúc đó Đảng cắt cử tôi đi,tôi phải đi thôi,nếu để tôi chọn thì tôi đã không chọn.Tôi cũng coi thường nó và tôi biết có đầy rẫy người coi thường ,tội nghiệp, ghét của nào,trời trao của đó.Hôm nay tôi bất ngờ vì có những Cán bộ, Đảng viên của Đảng,là Sỹ quan chỉ huy trong lực lượng Công an của Đảng cũng có cùng quan điểm đồng thuận với tôi,coi thường cái trường mà mang tên lãnh tụ của Đảng,trực tiếp ban bí thư tw quản lý,có lẽ cái Đảng này đã lung lay đến tận gốc rễ thật sự rồi!
-Ý tôi không nói như vậy.Anh đừng có mà vu khống!
-Thì anh vừa nói với tôi đấy thôi.
-Ý tôi nói là ám chỉ cá nhân anh,tôi không có ý coi thường Đảng.
-Tôi dám chắc rằng người như anh mà phát ngôn ra thì trong lòng anh đã hết chịu nổi nỗi bức xúc. Anh yên tâm,anh nói thế chứ nói nữa cũng chẳng có ai làm gì được anh, vì anh đang được Đảng tin cậy, Đảng làm sao mà biết được chính những người đang tận tâm, tận lực phục vụ Đảng lại coi thường Đảng.Dễ hiểu thôi, bởi những người này họ mới thấu hiểu bản chất của Đảng,họ tận tâm với Đảng là ở đó có những đặc quyền, đặc lợi của họ,buộc họ phải “chung sống với lũ”.Chỉ những người”dại dột”như chúng tôi, ra mắt công khai chống những độc đoán chuyên quyền của Đảng thì Đảng mới biét và ra tay trị tội,còn những người như anh,các anh quá giỏi,quá khôn khéo, biết làm cho Đảng tin yêu, một mặt để rễ bề thao túng,vơ vét cho những toan tính cá nhân,mặt khác cũng nhận rõ bộ mặt thật của Đảng nhưng biết nén lại sự căm ghét này để chờ thời cơ.Tôi bái phục!
Tôi rất lấy làm ngạc nhiên,và không hiểu lúc này anh còn là con người nữa hay không? khi mà tôi thấy anh tự phỉ báng mình,tự coi rẻ những người thân sinh ra mình, bởi vì tôi với anh cùng một dân tộc,cùng sinh ra ở một vùng miền,thậm chí còn có quan hệ anh em.Phải chăng hơn hai chục năm anh đi thoát ly, anh đã tráo trở thành con người khác,quay lại nhiếc móc quê hương mình,dân tộc mình và cả thân nhân mình!tôi không bao giờ có tư thế ngẩng đầu lên và cũng không bao giờ có tư thế cúi đầu xuống,tôi là con người bình thường như muôn người bình thường.Những kẻ đi đứng luôn hếch mặt lên trời(nói theo ngôn ngữ của anh là ngẩng mặt lên), đó là kẻ “tha phương cầu thực”,lúc từ giã  cõi đời,”chi kỷ vô can” (sách tướng số),bởi vậy anh bắt tôi ngẩng đầu lên thì tôi cũng chẳng bao giờ ngẩng,vì nó không hợp với vóc giáng của tôi,xin trao lại cho anh, vì anh có khuôn mặt và  dáng dấp đi đứng vốn dĩ  có hình thù tương quan như vậy.
-Anh đi quá xa rồi đấy anh Hồi ạ.
-Chính anh dẫn dắt tôi đi đấy chứ!
-Thôi, tôi không tranh cãi với anh nữa.Bây giờ anh phải nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi để ghi vào biên bản lời khai:”thời gian vừa qua ai đã gửi tiền cho anh?”
-Tôi chưa có thông tin nào ai gửi tiền cho tôi.
-Nếu tới này có người gửi tiền cho anh,anh nghĩ sao?
-Tôi cảm ơn họ và lập tức tôi đi nhận ngay.
-Tầm cỡ như anh mà dám nhận những đồng tiền dơ bẩn đó sao?
-Chắc chắn nó không bẩn bằng những đồng tiền ăn chặn của bệnh nhân lao!
Anh ta lại khùng lên nói té tát vào mặt tôi:
-Tôi nói cho anh biết đó là những đồng tiền bơ thừa cặn bã của bọn bại trận mỹ, nguỵ sống lưu vong vẫn mang mối hận thù đối với nhà nước ta;là những đồng tiền bất chính; đồng tiền phi pháp.Tôi có quyền phong toả,tịch thu và xử lý theo pháp luật đối với anh nếu anh nhận nó.
-Anh cứ làm theo quyền hạn của anh,còn tôi thì tôi vẫn làm theo những gì mà tôi cho là pháp luật không cấm.
-Anh khó khăn đến nỗi phải nhờ vào sự viện trợ của bọn bán nước lưu vong đó sao?
-Cho đến giờ phút này tôi chưa nhận được sự trợ giúp nào của ai,tôi vẫn sống bình thường.Nếu có những người bạn muốn giúp đỡ tôi, dù bất cứ ở đâu tôi, cũng không từ chối về những tấm lòng của họ đối với tôi.Anh có thể phong toả,tịch thu thì cứ việc,tôi sẵn sàng tuân thủ.
-Tôi nói cho anh biết rằng tôi có thể làm được việc đó vì đó là tiền phi pháp,nhưng thôi,tôi biết anh đang có những khó khăn,tôi có thể giúp anh được với điều kiện khi nhận được tin có người gửi tiền cho anh,anh phải thông báo cho tôi,tôi sẽ tạo điều kiện cho anh để anh đi rút tiền.Nếu anh hợp tác với chúng tôi,tôi còn có cách moi tiền về cho anh.Anh là người thật thà,lại là một mình ở trên này anh không biết thôi, nhiều thằng giả danh dân chủ để kiếm chác,chứ có lý tưởng gì đâu!
Ai như thế nào thì tôi không biết và tôi cũng chẳng cần quan tâm,còn tôi,tôi  dấn thân vào con đường này không phải để kiếm tiền.Cuộc sống của tôi xưa nay vẫn ổn,và bây giờ vẫn ổn,khó khăn, tự tôi khắc phục,tôi chẳng có tham vọng gì nhiều.Tốt nhất là anh đừng đề cập vấn đề này nữa.
-Bây giờ với tư cách là người có trách nhiệm,tôi yêu cầu anh chấm dứt ngay mọi hoạt động chống Đảng,chống Nhà nước!
-Tôi vẫn chờ anh khi nào anh thay được cái đầu tôi,thay được máu tôi thì tôi chấm dứt.
-Thôi bây giờ cũng sắp hết giờ rồi.Giọng anh ta trầm xuống:chúng ta còn nhiều thời gian làm việc với nhau.Nhưng trước khi kết thúc ngày làm việc hôm nay,thực tâm tôi muốn chia sẻ với anh rằng, tôi biết anh có nhiều bức xúc.Tôi còn bức xúc hơn anh,hiện giờ tôi vẫn phải đi ở nhờ,chưa có tấc đất cắm dùi.Cánh bạn tôi,nhiều thằng nó hơn gì tôi nhưng nó nhà lầu,xe hơi,quyền cao chức trọng,tôi phải cắn răng chịu đựng,an ủi vợ con số mình như vậy, đành cam chịu thôi,cựa nhiều khổ lắm mà chẳng giải quyết được gì.Con người ta phải biết vận dụng thời cơ,khi thời cơ cho phép thì hành động mới giành được thắng lợi,như vừa nẫy chia sẻ với anh đấy!anh tưởng tôi không bức xúc sao?nhưng mình phải biết chờ cơ hội, đó mới là người khôn ngoan,hành động”khởi nghĩa non” như anh chỉ thất bại thảm hại,tôi khuyên anh như vậy.Trước mắt anh cứ tạm dừng lại đã,có thể anh vẫn viết bài với những chủ đề chống tiêu cực,chống tham nhũng chẳng hạn,phải biết ẩn mình mai phục anh Hồi ạ.
-Cảm ơn,tôi sẽ ghi nhớ những chia sẻ của anh.
Kết thúc ngày làm việc, Trưởng phòng Hoàng Anh mời tôi đi uống rượu,tôi nhận lời nhưng không phải là hôm nay, mà là một dịp khác vì tôi có khách trong quê ra.
Từ đó tôi thường xuyên được triệu tập,tháng thì hai lần,tháng ba lần,cứ mỗi lần tôi đi Hà nội về là được triệu tập,cứ có bài viết mới hoặc trả lời phỏng vấn hoặc tham gia diễn đàn là được triệu tập,dần dần trở thành nhàm chán, vì nội dung các buổi làm việc được lặp đi,lặp lại đó là đọc nguyên bản những bài viết,bài nói của tôi, rồi tôi phải ký xác nhận là tài liệu do tôi làm ra,thêm nữa là tranh luận một vài nội dung trong bài để cho qua chuyện./.

No comments:

Post a Comment