Tuesday, March 10, 2009

ĐỐI MẶT (22)

Tâm niệm của tôi,việc đầu tiên sau khi được tha bổng là phải về ngay quê để nói với Thân Mẫu mình vì hôm tổ chức sinh nhật lần thứ 75 của bà, tôi đã bị bắt,nên không có mặt.Vợ và chú em tôi phải nói với bà là tôi đi công tác đột xuất,bởi vậy ngay sáng hôm sau tôi phải về quê ngay.
            Tôi nói cho mẹ tôi nghe hết toàn bộ sự việc diễn ra,vì sao tôi phải làm như vậy?bà chỉ nghe tôi nói rồi than phiền rằng nhà mình gặp vận đen đủi,số của tôi nó phải vất vả,thiệt thòi...tôi lại phải giải thích cho bà một thôi,một hồi rồi bà mới thôi than vãn.Trưa hôm đó tôi tổ chức mâm cơm tại nhà mẹ tôi,mời anh em thân thích đến để chia sẻ.Mọi người bàng hoàng khi nghe tôi kể mọi chuyện.
            -Mồ mả nhà mình chỉ phát đến vậy thôi!một chú em tôi than vãn.
            -Anh không bị bắt là phúc rồi!thôi đừng cựa nữa.Một cậu khác khuyên nhủ.
            Tôi lại phải giải thích với mọi người về sự cần thiết phải lên tiếng,đó là việc làm cần thiết và chính nghĩa và nếu việc lên tiếng bênh vực lẽ phải,bênh dân,lên án sự độc đoán chuyên quyền,sự tham nhũng của những kẻ đang nắm chức quyền,sự ức hiếp quần chúng của bọn quan lại...mà phải ngồi tù thì tôi cũng phải vui vẻ chấp nhận.
            -Những việc anh nói thì ai chẳng biết,ai chẳng thấy,nhưng nói để làm gì?ai bênh mình?và xét cho cùng thì giải quyết được gì?chỉ tội chúng nó ghét thêm,mang vạ vào thân,thiệt thòi cho mình và cho gia đình anh, em,họ hàng thân tộc.Tốt nhất là anh nên dừng lại ở đây,yên phận thủ thường.Một mình anh cũng chưa làm chuyển biến được tình hình xã hội hiện nay.Mọi người đồng nhất khuyên ngăn tôi.Lúc ra về,mọi người tỏ ra thất vọng và trách móc tôi,vì tôi đang là niềm tự hào của gia đình,họ tộc.


            Ngày hôm sau anh Việt Hùng phóng viên Đài Á Châu Tự Do điện cho tôi,tôi thuật lại toàn bộ sự việc diễn ra trong tuần qua khi bị quản thúc,làm việc với Công An Tỉnh.Chín giờ tối,Đài RfA phát đi cuộc nói chuyện của tôi với anh Việt Hùng .Ngay sáng hôm sau,ngày đầu tuần,Thường Trực Huyện Ủy điện cho tôi,yêu cầu tôi lên gặp.
            -Hai ngày qua có ai liên lạc với anh?Thường Trực Huyện Ủy hỏi tôi.
            -Có rất nhiều người,trong nước có,ngoài nước có.Tôi đáp.
            -Có ai phỏng vấn anh không?
            -Có.Đài Á Châu Tự Do.Gọi là phỏng vấn nhưng thực chất anh Việt Hùng điện cho tôi hỏi về tình hình tôi bị bắt thế nào?hiện nay ra sao?
            -Anh trả lời thế nào?
            -Chẳng thế nào cả.Tôi nói là hiện tôi đã được tha,tạm nghỉ ở nhà chờ tổ chức xử lý.Tóm lại là tôi nói hoàn toàn sự thật,có sao nói vậy.
            -Khi về, Tỉnh Ủy quán triệt anh thế nào?
            -Quán triệt không được móc nối,không được liên hệ với ai,không được trả lời phỏng vấn...
            -Vậy anh trả lời phỏng vấn Đài Á Châu Tự Do là sao?
            -Tôi cho đây là cuộc nói chuyện qua điện thoại bình thường,với tư cách cá nhân với cá nhân.
            -Anh thừa biết Đài Á Châu Tự Do là thế nào rồi mà anh vẫn cố tình tiếp chuyện,đó là hành vi cố ý,tổ chức sẽ không nhẹ tay đối với anh!
            -Tôi đã chấp nhận hình thức kỷ luật cao nhất của Đảng,nên tôi không cần xin các ai nương nhẹ!
            -Anh em đang bàn sau khi xử lý xong,bố trí công ăn,việc làm cho anh như thế nào đây?vậy mà anh cứ tiếp tục lấn sâu thêm!
            -Tôi xin nghỉ chế độ,chế độ như thế nào tôi xin chấp nhận.Tôi sẽ không làm bất cứ việc gì khi tổ chức phân công.
            -Trong lúc này anh cần chấm dứt việc liên hệ,trả lời phỏng vấn Đài nước ngoài đi.Chắc chắn rằng bọn chúng nó không để anh yên, mà nó sẽ còn lùng xục,làm phiền anh,tìm cách đưa anh vào chòng để rồi anh gỡ ra không nổi!
            -Vâng.Tôi đáp cho qua chuyện.
            -Anh cho tôi giao phòng làm việc của tôi?vì đằng nào tôi cũng không đến cơ quan nữa!
            -Cứ để đấy,việc này phải có ý kiến của Tỉnh,chỉ có việc khi anh đến cơ quan cần lấy những đồ dùng cá nhân trong phòng làm việc, anh nên đến ban ngày,công khai,tránh đi vào ban đêm,lúc không có người.Công An họ yêu cầu như vậy.
            -Vâng.Tôi hiểu.
            -Nhắc anh thêm lần nữa là lúc này anh phải biết giữ mình,đừng gây hấn thêm cái gì nữa,hoàn toàn không có lợi cho anh,phải biết điểm dừng,nếu bạt mạng quá người ta cũng chẳng tha cho mình đâu!anh đừng tưởng là người ta sợ anh.Nếu bắt anh lúc này không có lợi cho tình hình chính trị,gây ảnh hưởng xấu đến uy tín của Đảng,nhưng anh không biết điều đó mà cứ lấn sâu thì buộc người ta phải ra tay,lúc đó anh hối không kịp.
            -Vâng. Tôi biết.
            Sáng sớm hôm sau,vợ tôi thông báo cho tôi:có người ở trên Tỉnh Ủy hẹn tý nữa xuống nhà gặp anh.
            -Ai vậy?họ điện thế nào?
            -Điện vào máy bàn,xưng là người ở Ban Tổ Chức Tỉnh Ủy,hỏi anh có nhà không?lát nữa họ xuống gặp,bảo anh chờ ở nhà.
            Khoảng 9h,xe của Ban Tổ Chức Tỉnh Ủy đỗ trước nhà tôi,Trưởng phòng Công An Tỉnh và Trưởng phòng Bảo Vệ Chính Trị Nội Bộ thuộc Ban Tổ Chức Tỉnh Ủy vào nhà tôi.Hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau,Trưởng phòng Công An sắc mặt lộ vẻ tức tối,nghiêm nghị;Trưởng phòng Chính Trị thì hồ hởi,niềm nở như chẳng có việc gì xảy ra.Chưa uống xong chén nước,Trưởng phòng Công An nghiêm nghị hỏi tôi:         
            -Mấy ngày qua anh làm những gì?
            -Tôi ở nhà,chẳng làm gì cả.
            -Anh đã về quê?
            -Vâng.Ở trên về hôm sau tôi về ngay.
            -Anh đã nói gì với ai?
            -Tôi nói cho Mẹ tôi và các Em tôi biết về tình hình của tôi.
            -Mẹ anh và những người khác nói gì?
            -Nói là tiếc cho tôi,ngoài ra họ chẳng biết nói gì.
            -Anh có thấy chính anh đã làm cho những người ruột thịt của mình thất vọng về mình không?
            -Với tôi,những người ruột thịt của tôi chẳng bao giờ có hy vọng gì ở tôi nên họ cũng chẳng bao giờ có thất vọng.
            -Có ai liên lạc với anh không?
            -Có.Rất nhiều là đằng khác.
            -Là những ai vậy?
            -Là những anh em,bạn bè,thân hữu,có cả những người mà tôi không quen biết họ.
            -Người ta hỏi thăm những gì vậy?
            -Hỏi thăm sức khỏe,mời nhau uống rượu...
            -Có ai biết vụ việc của anh và hỏi anh không?
            -Có.Khá nhiều người.
            -Có ai ở nước ngoài hỏi về anh không?
            -Có vài người.
            -Đó là những ai?
            -Tôi không biết,tôi không quen họ.
            -Họ hỏi thế nao?và anh trả lời họ ra sao?
            -Họ hỏi tôi có phải bị bắt không?cụ thể ra sao?hiện nay thế nào?tôi trả lời là bị quản thúc,làm việc với Công An,với Tỉnh Ủy trọn vẹn 1 tuần,nay đã được tha,hiện đang nghỉ ở nhà để chờ xử lý.
            -Anh có được trả lời phỏng vấn đài nước ngoài không?
            -Tôi nghĩ là không!
            -Sao vậy?
            -Vì có mấy người hỏi chuyện của tôi,tôi kể cho họ nghe về sự việc diễn ra trong suốt tuần qua,tôi nghĩ đó không phải là phỏng vấn mà là cuộc nói chuyện bình thường qua điện thoại.
            -Tôi cho anh xem anh nói những gì trên Đài Á Châu Tự Do.Nói rồi anh ta định đi ra xe lấy,thế rồi anh ta lại chần chừ suy nghĩ lát sau lại thôi.
            -Anh nói chuyên với thằng Việt Hùng chứ gì?
            -Tôi chẳng biết là ai,người ta gọi điện đến hỏi chuyện tôi,tôi kể sự thật cho họ nghe.
            -Trên tỉnh các Sếp đang bàn tìm cách tháo gỡ cho anh,mọi người ai cũng thương cho anh,vậy mà anh phụ lòng các Sếp,làm các Sếp phật ý gọi điện cho bọn này quát mắng inh ỏi,anh chẳng còn coi ai ra sao cả!
            -Tôi chẳng bịa đặt,vu khống cho ai,những gì tôi nói đều là sự thật, sao lại nói là phụ lòng mọi người?
            -Trước khi về anh đã được sếp quán triệt không liên lạc,không nghe điện thoại,không tiếp chuyện bọn xấu...vậy mà chỉ sau một ngày anh đã làm đủ mọi chuyện thế thì ai còn bênh vực anh nữa?hôm nào tôi sẽ nói cho anh biết về thằng cha Việt Hùng và cái Đài Á Châu Tự Do của bọn Mỹ,Ngụy dựng lên để chống phá sự nghiệp cách mạng của Nhân Dân ta!anh không tỉnh táo sẽ bị bọn chúng đưa vào tròng mà không thể nào gỡ ra được.Anh phải biết là tôi với anh Định(Trưởng phòng Bảo Vệ Chính Trị Nội Bộ)đã bàn rất kỹ với nhau sau khi bị các Sếp quạt cho một trận nên thân, vì anh đã trả lời phỏng vấn Đài Á Châu Tự Do và cuối cùng hai chúng tôi đi đến quyết định một lần nữa và cũng là lần cuối cùng thể hiện sự trọn vẹn vì nhau,muốn cứu vớt anh ra khỏi vũng bùn lầy, rồi sau này có thế nào đi chăng nữa anh,gia đình anh cũng không thể trách chúng tôi. Đích thân anh em chúng tôi đến tận nhà anh để lần cuối cùng khuyên nhủ anh từ bỏ mọi hoạt động như thời gian vừa qua,lập tức có thái độ phục thiện để chứng tỏ mình quyết tâm sửa chữa sai lầm.Nếu anh chấm dứt mọi việc tại đây thì Đảng vẫn rộng đường, mở lối cho anh có cơ hội làm lại cuộc đời để làm một công dân tốt,có ích cho xã hội.Còn không, chỉ cần anh có hành vi như thế này lần nữa Công An sẽ vào cuộc, lúc đó anh hối không kịp và anh cũng đừng trách bọn này không nói trước để lường.
            -Vâng.Tôi đáp.
            Đến lượt Trưởng phòng Chính Trị nói cho cả vợ chồng tôi nghe:Tôi với Chú có nhiều tình nghĩa lắm,tôi thì cũng sắp về hưu rồi,việc hôm nay anh em tôi xuống cũng chỉ vì chúng ta đã sống với nhau có tình nghĩa nên cái gì không phải ta bảo nhau mà nếu Chú không nghe nữa thì bọn tôi cũng chịu.Cô, Chú nên khuyên nhau,bảo nhau đừng lấn sâu thêm nữa.Thế này là người ta châm chước cho lắm rồi.Bây giờ cứ an phận nghỉ ngơi làm Công Dân tốt,để lại phúc hậu và làm gương cho con cháu sau này.Đây là lần cuối cùng anh em chúng tôi với tình cảm đặc biệt giành cho Cô, Chú.Thế nhé,chấm dứt ở đây nhé.Tốt nhất là Chú không nghe điện thoại khi có người lạ hỏi đến.Họ thấy mình không tiếp chuyện,chúng nó thôi ngay thôi,còn mình cứ vui vẻ hoặc không tỏ thái độ gì thì chúng còn tìm đủ mọi cách để đưa ta vào cái vòng “kim cô” của chúng.
            -Trưởng phòng Công An tiếp lời:Anh mà không chấm dứt ở đây thì chắc chắn anh sẽ bị khởi tố và chịu lính mức án khá nặng đấy!tôi không nói đùa đâu.Mà không phải tù ở gần đây mà đi thăm nuôi dể đâu, ít ra  cũng phải ở Thanh Hóa.Thời gian ít nhất cũng phải từ 8 năm trở lên,không khéo mục xương ở trong đó cũng nên.Bởi vì tội của anh nặng lắm,nó không phải án kinh tế,thà anh tham ô thì nó còn đi một nhẽ bởi người ta rễ ràng thông cảm,đằng này tội phản quốc thì anh biết rồi.
            Anh ta vừa nói vừa liếc nhìn vợ tôi,thấy vợ tôi mặt biến sắc,anh ta tỏ vẻ mãn nguyện.Còn tôi thì cứ cười thầm,lặng yên nghe anh ta.
            -Thôi nhé,những gì cần nói anh em tôi đã nói hết với anh ,chị rồi.Anh,chị phải biết chỉ có những người sống có nhân văn như bọn tôi mới có động tác này,người khác thì quên đi,ông Hồi có tù mọt xác mặc thây ông,liên quan gì đến tôi.Tôi nói thế để anh, chị hiểu.
            -Vâng.Cảm ơn các anh.Vợ tôi đáp.
            -Chẳng mấy khi các anh đến nhà,mời các anh ăn cơm với gia đình.Vợ tôi trân trọng mời.
            -Không.Chúng tôi còn nhiều việc lắm.Ba tháng nữa khi mà ông Hồi đã cải tà thật sự thì chúng tôi sẽ đến chúc mừng với gia đình,còn bây giờ thì tôi không thể ngồi với ông Hồi được.
            -Thôi thì trăm sự nhờ các anh khuyên ngăn ông ấy chứ em làm vợ không thể nào bảo được ông.
            -Chị cứ hợp tác với chúng tôi,chúng ta quyết tâm lôi bằng được ông ra khỏi vũng bùn nhơ bẩn này.
            -Được thế thì tốt.Vợ tôi đáp.
            Tôi tiễn họ ra xe,Trưởng phòng Công An lui lại nói chuyên riêng với vợ tôi khá lâu .Đúng là còn nhiều việc phải làm nên chiếc xe lao vút lên đồi Huyện Ủy.
Vợ tôi nói lại rằng:Anh ta dặn đi dặn lại,chị phải giành thời gian để thuyết phục anh ấy không được làm gì nữa,ở nhà chăm sóc vợ, con.Quan tâm đến thằng con để nó học hành cho tốt.Chị là giáo viên,vừa là Đảng viên,đây không những là trách nhiệm của người vợ phải bảo vệ hạnh phúc gia đình mà còn là trách nhiệm của một Đảng viên đối với người chồng đang có hành vi phạm tội chống Đảng,chống Nhân Dân.Bằng mọi cách phải ngăn chặn anh ta lại.Bây giờ anh ta kiểu đã lao phải theo lao,đầu óc anh ta bây giờ mê muội hết rồi, không còn tỉnh táo được nữa.Chị phaỉ tìm mọi cách cảnh báo anh ta ngay,làm cho anh ta tỉnh ngộ lại.Anh ta thì chẳng nói làm gì nhưng còn chị và cháu,tương lai còn nằm ở phía trước,bỗng dưng có người chồng,người cha phản Quốc, chị có thấy đau lòng không?rồi mẹ con chị sẽ sống ra sao?việc kéo anh ta trở lại lương thiện chính là đấu tranh cho bản thân mình,cho tương lai con cái mình, dù phải mất mát về tình cảm,kể cả phải hy sinh đi chăng nữa tôi nghĩ chị cũng phải làm.Chúng tôi luôn ủng hộ chị,luôn đứng bên cạnh chị,tôi nghĩ dù khó khăn đến mấy chúng ta cũng cũng sẽ làm được.tôi cho chị số điện thoại của tôi,khi cần chị có thể gọi cho tôi bất kỳ lúc nào?

No comments:

Post a Comment